“Và dù có nỗ lực đến đâu, em cũng sẽ không bao giờ thay thế được vị trí của người con gái đó trong trái tim anh. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chính xác”.
“Vì vậy, em cảm thấy rằng em không nên làm phiền anh nữa, nên chúc phúc cho anh mới phải”.
“Sau đó, em liền tập trung vào sự nghiệp của mình để khiến bản thân ngày một tốt hơn, và rồi, em cũng tìm được chân ái của mình”.
“Vĩnh Khang, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, giờ em đang sống rất hạnh phúc, thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ nhõm: “Nasha, chúc mừng cô!”
“Em cũng chúc mừng anh, Vĩnh Khang!”
Hai người cười với nhau, và những nỗi day dứt trong lòng họ biến mất.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thư thái, nhưng anh không nhận ra, một tia mất mát và buồn bã lặng lẽ lóe lên quanh mắt Nasha.
“Nhân tiện, Nasha, bạn trai của cô, Wilson hiện đang rất hot. Tôi đã xem một số đoạn cắt trong phim của anh ta. Không phải nhờ kĩ sảo mà là có kĩ năng diễn xuất thật sự”.
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói.
Nasha gật đầu: “Vâng, anh ấy nói với em rằng anh ấy có tập karate trước đây”.
“Võ karate?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, thấy có cái gì không đúng: “Trước đây anh ta làm nghề gì vậy?”
Nasha trả lời: “Khi còn nhỏ, gia đình anh ấy rất khó khăn, từ bé, anh ấy đã phải tự kiếm sống. Anh ấy làm bồi bàn, làm cu li. Sau đó, anh ấy vô tình bước vào ngành công nghiệp giải trí, rồi dựa vào nỗ lực và tài năng của chính mình, từng bước đi đến ngày hôm nay”.
“Nghiêm túc mà nói, thật sự không dễ dàng cho Wilson để có được ngày hôm nay, nhưng đây cũng là nhờ sự chăm chỉ và cầu tiến của anh ấy. Chẳng có thành công của ai là ngẫu nhiên cả, anh nói có đúng không”.
Nhắc đến bạn trai Wilson, Nasha tràn đầy hạnh phúc và trân trọng, đây là tình yêu đích thực đầu tiên trong đời cô.
Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: “Chỉ vậy thôi? Hết rồi à?”
“Hết rồi, anh ấy đã kể cho em nghe mọi chuyện từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, à đúng rồi, karate là anh ấy đã học từ một ông già khi anh ấy làm việc trong một nhà hàng”.
Nasha chợt nhận ra vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang có chút không đúng, bối rối hỏi: “Sao, có vấn đề gì sao?”
“À không”.
Diệp Vĩnh Khang vội lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “Nasha, sau này dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng nên chú ý hơn, đừng dễ dàng tin lời người ta nói”.
“Haha, được rồi, em biết rồi, giáo sư Diệp, đừng lo, về sau Wilson sẽ bảo vệ em, em nghĩ anh ấy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em”.
Nasha cười đáp.
Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng lại nuốt những lời muốn nói lại, trong lòng thở dài: Tôi cũng hy vọng như vậy.
Wilson này có vấn đề, ít nhất, anh ta đã che giấu một số chuyện gì đó đặc biệt quan trọng với Nasha!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không thể chỉ dựa vào điều này mà đánh giá Wilson tốt hay xấu, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, giống như bản thân anh, chẳng phải anh cũng có rất nhiều điều giấu Hạ Huyền Trúc sao?