“Hơn nữa, số lượng vũ khí lớn như vậy cũng không phải cải trắng, ngoài người có thực lực như anh thì người khác kiếm đâu ra được những thứ này?”
Trên mặt La Thiên Bằng đầy vẻ tuyệt vọng, lần này hắn có miệng cũng không chối cãi được.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng cầm điện thoại, mặt như đưa đám nói: “Có thể dời đại lễ sắc phong lại được không? Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, ngày mai sắc phong thì cũng gấp gáp quá…”
Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng cười ha hả của Trịnh Thiên Khải: “Dù sao thì sớm muộn gì cũng được sắc phong, sớm hơn hay muộn hơn cũng đâu có sao”.
“À, hôm nay ngài nói tôi mở đường băng cho một chiếc máy bay màu xanh lá của nước ngoài, tôi có thể hỏi thăm thử máy bay vận chuyển thứ gì không?”
“Tôi có nghe nói, Giang Bắc bên ngài mới vừa phá một vụ trọng án lớn về buôn lậu vũ khí, chuyện này chắc không liên quan đến ngài đâu nhỉ?”
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang tức muốn chửi thề, trong đầu nghĩ con cáo già này đúng là không để bản thân thiệt thòi, mới nhờ lão giúp chút chuyện mà vừa quay đầu đã muốn gài bẫy anh.
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn tìm đủ lý do từ chối đại lễ sắc phong, do đó thời gian cũng bị dây dưa thành không thời hạn.
Anh không muốn làm hầu quân tướng gì cả, một khi chức vụ này đội lên đầu, sau này kiểu gì con cáo già Trịnh Thiên Khải này không biết sẽ gài bao nhiêu cái bẫy cho anh nữa.
Có điều, bây giờ cái chuôi đã bị người ta nắm trong tay, Diệp Vĩnh Khang cũng không thể làm gì hơn, bèn thở dài đáp: “Được rồi, ngày mai thì ngày mai, nhưng tôi nói trước nhé, lúc trước cũng bàn xong rồi, chỉ là quân hàm trên danh nghĩa, đừng giao việc cho tôi”.
Trịnh Thiên Khải ho khan, nở nụ cười sâu xa nói: “Ha ha, đương nhiên, đương nhiên, chắc chắn sẽ không đâu!”