Diệp Thiên Minh nghe vậy rùng mình một cái: "Điện...!Điện Long Thần…Đại ca, thế là thế nào?"
Mặc dù Điện Long Thần rất hùng mạnh nhưng nước Long Hạ trước giờ luôn là một đất nước ổn định và hòa bình, vì vậy người dân nơi đây rất ít khi nghe đến Điện Long Thần.
"Diệp Thiên Minh, ông nghe cho kỹ đây, hôm nay tôi sẽ cho ông biết Điện Long Thần là gì!"
Hạ Nguyên Thành nghiêm nghị quát: "Chúng tôi có năm Đại Thiên Vương, chín Đại Địa Thần và một trăm nghìn tướng sĩ tinh nhuệ!"
"Từ lúc thành lập đến giờ trải qua trăm trận lớn nhỏ, không có một lần bại trận!"
"Chỉ cần Điện Long Thần chúng tôi tới, thây sẽ chất thành đống, xương sẽ rải đầy đất, không có lấy một ngọn cỏ!"
"Mà tôi, chỉ là tên lính quèn nhất đã bị trục xuất khỏi Điện Long Thần mà thôi!"
"Nếu ông không hiểu những gì tôi vừa nói, vậy tôi sẽ nói với ông thêm một chuyện nữa!"
"Điện Chủ của chúng tôi, ngoài việc là Điện Chủ của Điện Long Thần ra, bây giờ ngài ấy còn là hầu quân tướng của nước Long Hạ đấy!"
Bùm!
Nghe vậy, Diệp Thiên Minh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung!
Ông ta không hiểu Điện Long Thần, nhưng ba chữ hầu quân tướng lại hệt như một viên đạn hạt nhân nổ tung trong lòng ông ta!
Diệp Vĩnh Khang hóa ra lại là hầu quân tướng!
"Cậu chủ, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi một lần, tôi biết sai thật rồi!"
Diệp Thiên Minh đập đầu ‘bồm bộp’ xuống đất.
Đến lúc đó ông ta mới biết mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Biết được điều này, ông ta mới nhận ra trước đây mình đã ngốc như thế nào!
Đừng nói ông ta, cho dù mười nghìn nhà họ Diệp cũng không đủ để đụng đến một ngón tay của hầu quân tướng!
"Cậu chủ, cậu có nhớ không, khi còn bé, quan hệ của chúng ta là tốt nhất".
"Khi đó, ngày nào chúng ta cũng chơi với nhau, cậu muốn gì tôi đều mua cho cậu".
"Có lần có vụ tai nạn xe, tôi đã liều mạng cứu cậu, cậu chủ, cậu còn nhớ những chuyện này không?"
"Cậu chủ, sau này tôi sẽ không đi đâu nữa.
Đời này, tôi nguyện ý ở bên cạnh cậu chủ, hầu hạ cậu, cho dù cậu bảo tôi làm chó tôi cũng sẵn lòng!"
"Cậu chủ, tôi cầu xin cậu, tha cho tôi lần này!"