Diệp Vĩnh Khang trấn tĩnh lại, giọng nói đột nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, trong lúc nói còn đưa tay ra đỡ Wilson dậy.
Wilson có chút bất ngờ: “Ngài Điện Chủ, tôi tự đứng dậy là được rồi. Khi đó họ không nói là đi đâu, chỉ dặn tôi nhớ bảo trọng, sau đó nói với tôi, sau này có cơ hội thì tốt nhất hãy rời khỏi thế giới ngầm, tôi chỉ biết đến đó thôi”.
“Những năm nay tôi đã cố gắng tìm kiếm họ bằng nhiều cách, nhưng một chút manh mối cũng không có”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi: “Wilson, về chuyện ngôi sao bảy cánh này, còn có đôi vợ chồng đó nữa, anh nhất định phải giữ bí mật, cho dù là bất kỳ ai, tuyệt đối không được để lộ nửa từ, biết chưa?”
“Yên tâm đi Điện Chủ, ngoài ngài ra, tôi chưa từng nói chuyện này cho người thứ ba biết, bao gồm cả Nasha. Hôm nay tôi nói với ngài chỉ vì ngài là Điện Chủ của Điện Long Thần, tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài”.
Wilson chân thành đáp lại.
Tò tí te!
Lúc này tiếng còi xa vang lên cách đó không xa, mấy chiếc xe cảnh sát đang hướng về phía này.
Wilson cố nặn ra một nụ cười trên môi: “Hôm nay tôi có thể tận mắt gặp được Điện Chủ ngài, cả đời này tôi sống không hối tiếc, hãy nói với Nasha, bảo cô ấy đừng đợi tôi, theo luật của nước Long Hạ, e là tôi… ha ha ha!”
“Wilson!”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhìn đối phương: “Nếu như anh đã phạm luật thì nên nghiêm chỉnh chấp hành phán quyết của pháp luật. Nhưng tôi bảo đảm rằng anh sẽ không chết đâu, thề với đôi vợ chồng trung niên và thề với ngôi sao bảy cánh này!”
Wilson tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu Diệp Vĩnh Khang có ý gì.
“Hai tay ôm đầu, không được phép nhúc nhích!”
Lúc này, xe cảnh sát đã tới, Lý Thanh Từ và những người khác nhảy xuống, lao lên và nhanh chóng đè Wilson xuống đất, sau đó áp giải lên xe.
“Anh Diệp, xin được cảm ơn anh một lần nữa vì đã săn lùng tội phạm giúp chúng tôi. Chúng tôi bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ đối với hành động dũng cảm và trượng nghĩa này của anh”.
Lý Thanh Từ chân thành nói với Diệp Vĩnh Khang.
“Vậy lát nữa mời anh Diệp cùng quay về với chúng tôi một chuyến, chúng tôi nhất định sẽ trao cho anh chứng nhận ra tay trượng nghĩa vì lẽ phải”.
Đỗ Duy Minh ở bên cạnh nghiêm túc nói.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Diệp Vĩnh Khang suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng: “Chút công sức nhỏ thôi ấy mà, không đáng gì đâu, ha ha, chứng nhận thì thôi không cần nữa, là một công dân tuân thủ luật pháp, đây là chuyện tôi nên làm…”
“Không được, nhất định phải trao chứng nhận!”
Đỗ Duy Minh nhìn xung quanh một lượt, khi xác định không có ai bên cạnh mới trầm giọng nói: “Anh dám bắt cóc nghi phạm, có biết là tội gì không? Không trao chứng nhận cho anh thì tôi khỏi mặc bộ đồ này nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong bật cười lớn: “Được rồi, được rồi, tôi đi theo các người lĩnh chứng nhận, lấy được tiền thưởng sẽ mời hai người đi ăn lẩu!”
Đi theo hai người nay quay về cục, sau khi làm một số thủ tục đơn giản, Diệp Vĩnh Khang đã nhận được chứng chỉ danh dự thứ hai ở nước Long Hạ vì lòng dũng cảm và trượng nghĩa, đúng là một công dân tốt gương mẫu.