Triệu Đại Lực có thể chất khác thường hiếm thấy, tế bào cơ thể mạnh hơn người bình thường gấp nhiều lần, nhưng dù vậy, sau mười vòng, anh ta cũng dần dần chùn chân lại.
Sau hai mươi vòng, khó lòng mà giữ nổi bước chân.
Mỗi bước đối với anh ta mà nói đều là một thử thách vô cùng lớn.
“Bây giờ mới hoàn thành chưa đến một nửa, còn ba mươi vòng nữa”.
Hồng Lý cầm chiếc ô màu đỏ, đứng bên cạnh thao trường nhắc nhở: “Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn từ bỏ, làm cường giả hay không cũng không sao cả”.
“Mẹ nó, tôi đâu có nói muốn từ bỏ!”
Quả nhiên, lời này của Hồng Lý đã có tác dụng tức thì, một lần nữa khơi dậy tinh thần chiến đấu của Triệu Đại Lực, sau một tiếng hét lớn, cơ thể như được truyền lại năng lượng, tiếp tục đâm đầu chạy.
Đến vòng thứ ba mươi, miệng Triệu Đại Lực đã bắt đầu phát ra một tiếng hồng hộc cổ quái, giống như tiếng rống trầm của dã thú sau khi bị thương nặng.
“Cũng tạm được, anh ta đã đến giới hạn của mình rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nhắc một câu, anh biết rất rõ khi người ta phát ra loại âm thanh này, nghĩa là cơ thể và thần kinh đã đến thời điểm giới hạn, nếu còn không dừng lại rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
“Vẫn chưa tới”.
Hồng Lý thản nhiên đáp lại, ánh mắt không hề rời khỏi Triệu Đại Lực đang gầm gừ chạy quanh thao trường.
Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, về phương diện huấn luyện, anh thừa nhận mình không bằng vị huấn luyện viên trưởng Hồng Lý này.
Nếu Hồng Lý đã nói không có vấn đề gì, vậy thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hồng Lý thực sự khiến Diệp Vĩnh Khang rùng mình.
“Huấn luyện chết tới chín người, người duy nhất có thể sống sót mới là tinh anh”.
Giọng của Hồng Lý rất nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng, mang theo ngữ điệu của con gái vùng sông nước Giang Nam.
Nhưng nội dung câu nói này khiến sau lưng Diệp Vĩnh Khang lạnh toát, hóa ra tiêu chuẩn chọn nhân tài của cô ấy chính là xem có thể huấn luyện người ta đến chết hay không?
Trên thao trường, Triệu Đại Lực dựa vào ý chí kinh người cùng với thể chất cực kỳ đặc biệt của mình, lúc này đã đâm đầu chạy tới vòng thứ bốn mươi.
Chỉ là tiếng gầm gừ như dã thú trong cổ họng anh ta vừa nãy đã dần biến thành tiếng la hét chói tai, âm thanh đó hoàn toàn không giống tiếng người, mà giống như ác quỷ Tu La bị tra tấn dưới địa ngục!
“Triệu Đại Lực, tôi nói lại một lần nữa, bây giờ anh từ bỏ cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao cường giả không phải ai cũng có thể làm được”.
Hồng Lý nói to về phía thao trường.
“Câm miệng lại cho tôi, tôi là cường giả, mãi là cường giả!”
Triệu Đại Lực rống lên một tiếng, tốc độ dưới chân chẳng những không chậm lại chút nào, mà còn đột nhiên tăng tốc, giống như sắp phát điên.
Tiếng la hét thảm thiết từ miệng anh ta vang vọng bốn phía, khiến cho ngôi trường bỏ hoang vốn đã âm u này càng thêm bí hiểm.
Diệp Vĩnh Khang đã vô cùng lo lắng, bởi vì anh biết rằng với tình trạng như thế này, Triệu Đại Lực có thể mất mạng bất cứ lúc nào.