“Xin… Xin lỗi…”
Cô ta sợ hãi bất giác nói ra ba từ này.
Diệp Vĩnh Khang mới ném cô ta sang một bên, hung hăng nói: “Lần sau để tôi nghe thấy ba từ đồ con hoang nữa thì tôi sẽ bẻ gãy cánh tay của cô!”
Trong phòng tràn đầy áp lực dồn nén, tất cả mọi người đều bị chấn động.
Sau khi phản ứng lại, Hạ Tuyết Cầm nhanh chóng hét lên: “Ông ơi, ông nhìn xem, tên ăn mày đó lại đánh người ở đây này, hôm qua mới đánh cháu, hôm nay đánh cả chị dâu luôn, ông mau xử lý tên rác rưởi này đi…”
“Câm miệng lại!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn: “Không thể thôi đi được à, quên mất vì sao hôm nay chúng ta lại tới đây sao?”
Hạ Tuyết Cầm miễn cưỡng ngậm miệng lại, nhưng không quên hằn học liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái.
“Huyền Trúc, cháu qua đây!”
Hạ Chí Tài gọi Hạ Huyền Trúc qua.
“Ông nội, có chuyện gì thế ạ?”
Hạ Huyền Trúc lễ phép nói.
Mặc dù nhà họ Hạ làm nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng trong lòng cô vẫn chưa bao giờ buông bỏ tình thân này.
Hạ Chí Tài nói: “Hôm nay tới đây có hai chuyện quan trọng muốn thông báo cho cháu”.
“Thứ nhất, bắt đầu từ ngày mai, cháu có thể quay về làm việc tại tập đoàn Hạ Thị, những việc sai trái cháu đã làm trước đây, ông sẽ không tiếp tục truy cứu nữa”.
Nói xong, lão vuốt nhẹ mũi, bình thản nói: “Thứ hai, cháu giao hợp đồng vay một trăm triệu tệ cho công ty, khoản tiền này sẽ được công ty triển khai thống nhất vì sự phát triển của công ty”.
Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong thì cười khẩy một tiếng, thật ra ngay từ lúc đầu anh đã có thể đoán được tại sao đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Cảm ơn ông nội, tuy nhiên bây giờ cháu không có ý định đi làm lại, cháu chuẩn bị tự mình kinh doanh, khoản tiền đó để dành cho bản thân dùng”.
Hạ Huyền Trúc lịch sự đáp lại, mặc dù cô rất tốt bụng, nhưng không phải là Thánh Mẫu.
“Kinh doanh? Dựa vào cô á?”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói: “Hạ Huyền Trúc cô được lắm, bây giờ cô thấy mình đủ lông đủ cánh rồi, đến cả lời của ông nội cũng dám không nghe phải không?”
“Là người nhà họ Hạ, không những không làm được gì cống hiến cho gia đình, ngược lại năm năm trước còn làm ra chuyện xấu hổ khiến cả gia tộc mất mặt!
“Bây giờ nhà họ Hạ rộng lượng tha thứ cho cô, cô lại còn tỏ thái độ vênh váo à?”
“Nói cho cô biết, hôm nay không phải là tới đây thương lượng với cô, mà là ra lệnh cho cô, số tiền một trăm triệu, cô cũng xứng sao? Số tiền lớn như vậy cô nghĩ mình có thể vận hành được à? Còn không xem lại xem mình là ai, mau chóng giao hợp đồng ra đây!”
Hạ Huyền Trúc đang định lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bước tới, trầm giọng nói: “Có thể vận hành không đó là chuyện của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi thích, cho dù là rải ra đường cho vui thì cũng là chuyện của chúng tôi!”
“Vì vậy bây giờ mời các người lập tức rời khỏi đây, chúng tôi phải ăn cơm tối, không có chuẩn bị bát đũa cho mấy người đâu!”
Diệp Vĩnh Khang trực tiếp ra lệnh đuổi khách, không có gì để nói với loại người như vậy cả.
“Ngông cuồng!”
Hạ Chí Tài đập mạnh xuống bàn, giọng điệu sắc bén: “Chuyện của nhà họ Hạ chúng tôi, khi nào thì đến phiên một người ngoài như cậu quản, lập tức cút cho tôi!”
“Đây là nhà của tôi, có cút thì cũng là đồ chó già nhà ông cút ấy!”
Diệp Vĩnh Khang cũng sửng cồ lên, tức giận nói: “Bây giờ biết Hạ Huyền Trúc là người nhà họ Hạ các người rồi sao? Mấy năm trước cô ấy vất vả khổ sở thì mấy người đều đi đâu hết rồi?”
“Bây giờ lại còn có mặt mũi đến đây đòi tiền, loại người như các người đúng thật là không biết xấu hổ, lập tức cút cho ông, ở đây không hoan nghênh các người”.
Sắc mặt Hạ Chí Tài tái nhợt vì tức giận: “Cậu… cậu to gan lắm, dám mạnh miệng với tôi à…”.