Bữa trà chiều hôm nay ăn rất ngon, vì vậy suy nghĩ đầu tiên của Diệp Vĩnh Khang là gói một ít đem về cho vợ yêu nếm thử.
"Vợ yêu, xem anh mang đến cho em cái gì này".
Diệp Vĩnh Khang mang theo hộp bánh ngọt, cười tươi mở cửa bước vào.
Tuy nhiên, anh lại nhìn thấy Hạ Huyền Trúc yếu ớt ngồi sụp trên ghế, vẻ mặt rất khó coi.
"Em sao vậy, khó chịu ở đâu à?"
Diệp Vĩnh Khang lo lắng nhanh chóng đưa tay sờ lên trán Hạ Huyền Trúc.
"Chồng".
Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt của cô liền chảy xuống, chỉ có ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô mới có thể trút bỏ cảm xúc của mình.
"Làm sao vậy, ai ăn hiếp em à, không vội, từ từ nói".
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng giúp Hạ Huyền Trúc lau nước mắt.
"Công ty lại xảy ra chuyện rồi".
Trong lòng rưng rưng, Hạ Huyền Trúc kể cho Diệp Vĩnh Khang nghe chuyện vừa rồi.
"Thật kỳ quái, không có ân oán gì tại sao đột nhiên muốn cấm vận công ty của em chứ?"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẫn không khỏi sửng sốt, chuyện này xem ra còn nghiêm trọng hơn vụ mấy tên lưu manh đến công trường quấy rối nhiều.
Nhưng anh thực sự không thể hiểu được, vợ anh chưa từng có ác ý với người khác, kiểu này là đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào rồi?
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Em không biết, nhưng hôm nay có một cô gái rất lạ đến văn phòng và muốn mua lại công ty với giá một triệu".
"Em nghĩ là bệnh nhân tâm thần nên đã đuổi ra ngoài, em đang tự hỏi liệu có phải do cô ta không".
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: "Cô gái lạ? Cô ta trông như thế nào?"
Hạ Huyền Trúc suy nghĩ một chút, sau đó miêu tả lại đại khái đặc điểm của cô gái đó.
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một hồi, sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hạ Huyền Trúc, cười nói: "Em đừng buồn, không phải còn có anh ở đây sao, yên tâm, anh sẽ giúp em xử lý mọi chuyện".
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng lắc đầu thở dài: "Vĩnh Khang, em biết anh là người có năng lực, nhưng chuyện lần này không tầm thường đâu".
"Trong khoảng thời gian ngắn, có thể làm cho toàn bộ các công ty vật liệu xây dựng Giang Bắc cùng hợp sức cấm vận em, lai lịch và thực lực của người này hẳn là vô cùng thâm sâu, cho nên…"
"Cho nên chồng em phải gặp chúng xem lũ nhãi nhép nào lại lao đầu vào chỗ chết như vậy".