“Vì vậy, tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng vấn đề này, nhưng không ngờ rằng một anh hùng như Sư Gia lại ra mặt”.
“Không cần biết lý do là gì, tóm lại, Sư Gia đã đến Giang Bắc giết Diệp Vĩnh Khang, thì chính là ân nhân của tôi!”
Bác Hải có EQ rất cao, những lời nói này không chỉ chân thành mà còn đánh tiếng cho Sư Tử Hà Đông biết sức mạnh của Diệp Vĩnh Khang.
Kết cục tốt nhất là Sư Tử Hà Đông đổi ý, nhưng ngay cả khi cơ hội này là rất nhỏ, thì cũng có thể khiến Sư Tử Hà Đông kiêng nể vài phần.
Và ngay cả khi hai thứ này đều không có, thì cũng có thể đóng vai trò trì hoãn thời gian.
Bác Hải hôm nay không ngại cúi đầu, nói rất nhiều điều với Sư Tử Hà Đông mà ngay cả lão ta cũng cảm thấy ghê tởm, rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích: trì hoãn thời gian càng nhiều càng tốt, để Diệp Vĩnh Khang có đủ thời gian nhanh chóng rời khỏi Giang Bắc!
“Được, được rồi, sau này nhớ rằng ông nợ tôi một ân tình là được”.
Sư Tử Hà Đông sốt ruột xua tay, đối mặt với loại lượm nhặt ân tình này thì không cần phí lời.
“Đợi đến khi tôi bắt được cả nhà Diệp Vĩnh Khang rồi sẽ thông báo cho ông một tiếng, ông muốn xả giận thế nào cũng được”.
Sau khi nói xong, Sư Tử Hà Đông xoay người chuẩn bị quay lại xe.
“Sư Gia, chờ đã!”
Bác Hải chỉ vào đống vàng bạc châu báu phía sau, thành khẩn nói: “Những thứ nhỏ nhặt này chỉ là chút lòng của tôi, xin đừng chê”.
“Ừm, coi như ông có lòng rồi, người đâu, nhận lấy”.
Sư Tử Hà Đông không khách sáo, vội vàng cho người nhận đồ.
“Sư Gia!”
Bác Hải lại hét lên.
“Sao ông dài dòng thế, mẹ nó, lại sao nữa hả?”
Sư Tử Hà Đông trông rất sốt ruột, tất cả những gì ông ta đang nghĩ lúc này là làm thế nào để lóc thịt Diệp Vĩnh Khang ra.
“Sư Gia, ông đi qua Đông Hải, đó là vinh hạnh của toàn bộ Đông Hải chúng tôi. Nếu tôi không mời Sư Gia một ly thì sẽ bị người ta nói không phải phép mất”.
“Nếu Sư Gia không chê, tôi đã chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon, còn mời Sư Gia cùng các anh em đây vài ly!”
“Đệch mẹ, ông điên à?”
Sư Tử Hà Đông đột nhiên điên lên: “Ông tưởng tôi đang đi du ngoạn đấy à? Mẹ nhà nó, còn uống rượu cơ đấy, ai mà thèm vài chén rượu của nhà ông chứ?”
“Mẹ nó, dùng dằng nãy giờ làm chậm trễ nửa tiếng rồi, mau tránh ra, không thì đừng tránh tôi ác!”
Sư Tử Hà Đông vừa nói vừa giận dữ bước vào xe.
Lần này bác Hải không nói thêm nữa, lão ta biết mình đã cố gắng hết sức, tìm mọi cách để Diệp Vĩnh Khang có hơn nửa canh giờ, mong anh sẽ không để lão ta thất vọng!
Tuy nhiên, vào lúc này, một điều bất ngờ đã xảy ra.
“Sư Tử Hà Đông, ông dám vô lễ với Hải Gia, đi chết đi!”
Với một tiếng hét giận dữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh bác Hải, với ánh đao lạnh lùng, hắn lao thẳng về phía Sư Tử Hà Đông.
“Dừng tay!”
Bác Hải tái mặt vì sợ hãi.