Đối với loại dở hơi biết bơi này, Diệp Vĩnh Khang đương nhiên không cần phải quá tức giận, nhưng cứ phải nghe mấy lời càm ràm bên tai cũng khó tránh khiến cho người ta cảm thấy có chút cáu kỉnh.
“Có phải xong đời như thế này không?”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa đá mạnh vào bụng đối phương một cái.
Á!
Lâm Văn Kiệt rống lên như lợn bị chọc tiết, những người bên ngoài nghe thấy âm thanh này thậm chí còn nghi ngờ liệu không biết bên trong nhà vệ sinh có phải đang giết lợn không.
“Hỏi ông đấy, có phải không?”
Thấy đối phương không lên tiếng, Diệp Vĩnh Khang lại đá vào vai ông ta thêm một cái.
“Á á! Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, sai rồi, sai thật rồi!”
Lâm Văn Kiệt cố gắng kìm nén cơn đau dữ dội.
Mặc dù mấy cú đá này của Diệp Vĩnh Khang không dùng sức mấy, không làm tổn thương đến cơ và xương của ông ta nhưng chúng đều đá chính xác vào huyệt đạo, gây đau đớn ít nhất gấp mười lần so với sức lực bình thường.
“Chưa từng thấy loại người hèn nhát như vậy, quỳ xuống dập đầu đủ một trăm cái cho tôi, nếu như dám thiếu một cái tôi sẽ nhúng đầu ông vào bồn cầu!”
Diệp Vĩnh Khang bày ra bộ mặt chán ghét, cảm thấy ở cùng với loại người này thêm một chút sẽ gặp xui xẻo vì vậy đe dọa một câu rồi chuẩn bị rời đi.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, một ông chủ vật liệu xây dựng nghe tin lập tức dắt theo vài nhân viên bảo vệ hùng hổ chạy vào.
Vừa bước vào cửa đã thấy Lâm Văn Kiệt quỳ bên cạnh bồn rửa mặt, dáng vẻ khó coi vô cùng.
“Lâm Văn Kiệt, ông bị sao vậy?”
Ông chủ vật liệu xây dựng lập tức trợn trừng mắt lên, vừa nãy ông ta đang bận rộn bên ngoài đột nhiên nhận được cuộc gọi nói rằng Lâm Văn Kiệt đang bị người ta đánh trong phòng vệ sinh nên vội vàng chạy tới.
Lâm Văn Kiệt nhìn thấy ông chủ vật liệu xây dựng, sự xấu hổ và bực bội của ông ta biến mất trong phút chốc, đứng bật dậy, than khóc nói: “Sếp La, tôi bị người ta đánh, ông nhất định phải làm chủ cho tôi!”
Ông chủ vật liệu xây dựng nhìn bộ dạng này của Lâm Văn Kiệt, lập tức nổi giận lôi đình.
Hôm nay là lễ khai trương, thế mà lại có người dám đánh phó tổng giám đốc của công ty lúc này, đây rõ ràng là đánh vào mặt ông ta!
“Ai làm, người đâu!”
Ông chủ vật liệu xây dựng lập tức gầm lên: “Làm gì có cái lý đó, dám ở đây động vào người của tôi, đúng là vô pháp vô thiên mà, hôm nay tôi nhất định phải chặt xương của thằng oắt đó!”
“Ồ, vậy sao? Nhưng mà xương của tôi có hơi cứng đấy, sợ là không dễ chặt đâu”.
Lúc này, giọng nói bình thản của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Ông chủ vật liệu xây dựng ngẩn ra, lập tức xoay người lại, khi nhìn rõ người trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch!
“Tôi…”
Ông chủ vật liệu xây dựng cảm thấy đầu óc ong ong.
Vừa rồi ông ta chạy vào vội quá, hơn nữa còn đổ dồn hết sự chú ý lên người Lâm Văn Kiệt, cộng thêm vấn đề góc độ nên ông ta không hề để ý phía sau còn có một người đang đứng nữa.