Diệp Vĩnh Khang lo lắng rằng Trần Tiểu Túy đã bị Trình Văn Đống hãm hại.
"Chưa, tối hôm qua ông ta muốn tôi thỏa hiệp, nhưng điều kiện của tôi là phải đợi đến khi anh hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm đã".
Trần Tiểu Túy thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
"Cô làm vậy vì tôi, có đáng không?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Không phải cô đã nói rồi sao, cô là người làm ăn, hướng lợi tránh hại là bản tính của cô, chuyện này cô có thể chọn phủi sạch quan hệ với tôi mà".
Trần Tiểu Túy lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi đã nói, chỉ cần là vì anh Diệp, tôi có thể làm bất cứ việc gì".
"Anh Diệp, xin lỗi, lần này lại không giúp được anh, nhưng Tiểu Túy bằng lòng sát cánh cùng anh Diệp, cùng gánh chịu mọi hậu quả!"
Nhìn thấy người phụ nữ với vẻ mặt cương nghị trước mặt mình, rồi nghĩ đến những việc cô ấy đã làm cho bản thân, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
"Có thể kết giao với một người bạn như cô là vinh hạnh của Diệp Vĩnh Khang tôi".
Diệp Vĩnh Khang đưa tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc xõa xuống trán của Trần Tiểu Túy ra sau tai, cười nhẹ nói: "Đi đặt phòng riêng đi, sau đó đánh tiếng với Đường Văn Viễn và Lưu Đại Hải, đêm nay tôi sẽ mời mọi người uống rượu".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền mỉm cười xoay người rời đi.
Trần Tiểu Túy đứng đó nhìn bóng lưng Diệp Vĩnh Khang rời đi.
Buổi tối chúng ta vẫn còn có thể uống rượu với nhau sao?
"Anh Diệp!"
Trần Tiểu Túy đột nhiên lấy hết can đảm, bước nhanh về phía trước.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Diệp Vĩnh Khang quay lại, cười nói.
Trần Tiểu Túy nhìn chăm chú vào mắt Diệp Vĩnh Khang, cắn môi, dùng hai tay vân vê góc quần áo.
"Anh Diệp, em thích anh!"
Cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng lấy hết can đảm nói ra câu nói đã đè nén trong lòng bấy lâu nay.
"Cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy có chút trở tay không kịp, sững sờ nói: "Cô...!cô đang đùa tôi sao?"