“Mấy ngày nay người đã mất đang ở Giang Bắc, mà công ty của vợ tôi cũng tổ chức buổi lễ khai mạc trong mấy ngày này”.
“Vì vậy Wilson đã có một lý do hợp lý để tới Giang Bắc!”
Tất cả mọi chi tiết đã hợp logic, dường như có thể chắc chắn 100% rằng vụ án này là do Wilson gây ra.
“Đợi đã, chuyện này vẫn còn một điểm đáng nghi”.
Tiêu Chấn đột nhiên nói: “Trong camera giám sát cho thấy Wilson không hề rời đi giữa chừng, vì vậy anh ta hoàn toàn không có thời gian gây án”.
“Anh ta có”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Vừa nãy bảo vệ đó nói, giữa chừng Wilson có ra nhà vệ sinh, hơn nữa thời gian khá dài, ít nhất cũng khoảng mười năm phút, khoảng thời gian này chính là thời gian gây án của anh ta”.
“Làm sao mà được!”
Tiêu Chấn giơ tay lên: “Nếu như muốn trong vòng mười năm phút hoàn thành một vụ án với khoảng cách hơn 2 kilomet, hơn nữa còn phải băng qua ba tòa nhà, bắn tỉa chính xác trong một lần, sau đó trở lại vị trí cũ, chuyện này hoàn toàn không thể nào!”
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh nói: “Vẫn là câu nói đó, ông cho rằng không thể, nhưng trong mắt người khác lại là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang nói với Đỗ Duy Minh: “Phiền ông lập tức bố trí chính xác mục tiêu tại hiện trường vụ án!”
Sau khi nói xong anh lại liếc nhìn Tiêu Chấn một cái, chỉ vào sợi dây thừng chế tạo đặc chủng quanh hông ông ta: “Cái này tôi cần dùng một chút”.
Sau đó anh lấy khẩu súng tỉa có độ chính xác cao từ chỗ Tiêu Chấn, nói với Lý Thanh Từ: “Bắt đầu tính giờ!”
Lý Thanh Từ mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn lấy điện thoại, mở đồng hồ bấm giờ ra: “Bắt đầu…”
Soạt!
Ngay khi Lý Thanh Từ nói xong, bóng dáng của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên biến thành dư ảnh, nhảy bụp một phát ra ngoài cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất không tăm hơi.
“Kính viễn vọng!”
Đỗ Duy Minh kêu lên, nhanh chóng lấy chiếc kính viễn vọng size nhỏ từ trong tay Tiêu Chấn.
Chỉ là khi nhìn về phía cách ba tòa nhà ở phía trước, cả người Đỗ Duy Minh lập tức hóa đá tại chỗ!
Nhanh!
Ông ta chỉ có thể dùng tử này để diễn tả những gì ông ta vừa nhìn thấy qua kính viễn vọng.
Vì khoảng cách quá xa nên dù có nhìn qua kính viễn vọng cũng không thể nhìn rõ sợi dây chừng được quấn quanh eo chỉ nhỏ bằng ngón út.
Cho nên bóng hình của Diệp Vĩnh Khang trong mắt Đỗ Duy Minh lúc này giống như đang bay qua tường vậy!
Khi đến gần bốn phút, một giọng nói phát ra từ bộ đàm: “Mục tiêu trúng đạn!”
Sau khoảng ba phút, thân hình của Diệp Vĩnh Khang lại giống như một coi dơi, lại băng qua cửa sổ.
“Bảy phút năm mươi hai giây!”
Khi Lý Thanh Từ đọc to con số này, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng run lên.
Còn Tiêu Chấn giống như bị sét đánh ngang tay, trợn mắt há hốc mồm miệng.