“Chi bằng đợi tất cả bọn chúng tập hợp hết vào tối mai, sau đó giải quyết tất cả cùng lúc luôn”.
Sau khi nói xong, nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Tiểu Túy, anh đưa tay ra vỗ nhẹ vai đối phương hai cái, sau đó mỉm cười nói: “Cô đã dám đánh cược thì đừng sợ thua”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, Trần Tiểu Túy ngây người ngồi trong xe, vẻ mặt vẫn tràn đầy lo lắng và nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang vẫn ung dung như vậy là do thật sự có thực lực, hay là quá khinh địch đây?
Cho đến khi màn đêm buông xuống ngày hôm sau, Trần Tiểu Túy gần như không thể chợp mắt được, thậm chí là không ăn bất cứ cái gì, thần kinh cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn.
Vừa này gọi điện cho anh Diệp định hỏi xem anh chuẩn bị như thế nào rồi, nhưng anh Diệp lại nói mình đang bận kèm con gái học bài, bảo bọn họ qua đó ứng phó trước.
Thái độ không coi chuyện này ra gì của Diệp Vĩnh Khang khiến cho Trần Tiểu Túy cảm nhận được một nỗi hoảng sợ trước nay chưa từng có.
Nhưng bây giờ cô ấy không còn đường lui nữa rồi.
Không chỉ nhà họ Hàn, đến Ngụy Trang cũng phái người âm thầm theo dõi cô ấy.
Lúc này cô ấy muốn rút về Thiên Hải cũng không được.
“Cô Trần, đừng lo lắng, Ngụy Trang tôi tuyệt đối sẽ không khiến cô thất vọng đâu, hơn nữa tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt”.
Ngụy Trang nở nụ cười, đưa tay đặt nhẹ lên vai Trần Tiểu Túy, trong mắt hiện lên tia sáng xanh nguyên thủy nhất.
Vóc người của Ngụy Trang thấp bé, trông đặc biệt tiều tụy, hơn nữa còn là một người đàn ông trung niên hai màu tóc, giọng điệu nói chuyện kỳ lạ.
Nếu như đổi thành bình thường, nhìn ông ta thêm một cái thôi Trần Tiểu Túy cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nhưng lúc này, cô ấy chỉ có thể để cho ông già này đặt tay lên vai mình xoa nhẹ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Cô ấy có một bộ óc cực kỳ thông minh, từ nhỏ đến lớn, mọi việc cô ấy làm đều nằm trong dự đoán và sự kiểm soát của cô ấy.
Nhưng lần này, cô ấy cảm thấy bản thân hoàn toàn thua rồi.
Ngụy Trang là nhân vật lớn thứ hai trong thế giới ngầm ở Giang Bắc, tuy có biệt danh là Ngụy Công Công, nhưng người này lại cực kỳ háo sắc.
Đặc biệt là Trần Tiểu Túy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy Ngụy Trang đã mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo rồi.
Nhưng Trần Tiểu Túy cũng là thiên kim tiểu thư, không đến lượt ông ta được nhìn chính diện.
Sau này khi xảy ra chuyện này, Trần Tiểu Túy chủ động tới tìm Ngụy Trang, nói rằng nếu như Ngụy Trang giúp cô ấy giải quyết chuyện này, cô ấy sẽ đồng ý gả cho ông ta.
Đưa ra quyết định như vậy không có nghĩa là Trần Tiểu Túy thực sự quyết tâm, mà cô ấy cho rằng Ngụy Trang tuyệt đối không phải là đối thủ của nhà họ Hàn.
Có lẽ trong lần giao đấu này ông ta sẽ chết trong tay nhà họ Hàn.
Sau đó nhà họ Hàn sẽ bị anh Diệp tiêu diệt, bằng cách này cô ấy không những không phải gả cho Ngụy Trang mà còn khiến anh Diệp mắc nợ mình một ân huệ lớn.
Chỉ là tình huống lúc này đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô ấy, có vẻ như anh Diệp không mạnh như cô ấy tưởng.
Cho đến bây giờ vẫn không thấy bên đó có động tĩnh gì.
Mà thực lực của Ngụy Trang cũng vượt xa sức tưởng tượng của cô ấy.
Đằng sau là một hàng dài xe cộ xếp dài, trong tầm mắt ít nhất cũng phải có mấy trăm người.
Lát nữa khai chiến với nhà họ Hàn, đêm nay Trần Tiểu Túy vĩnh viễn không thể quay đầu được nữa rồi.
Nếu như Ngụy Trang may mắn thắng trận, cô ấy khó mà trốn thoát khỏi vận đen phải gả cho ông ta.
Cho dù kết quả như thế nào, cô ấy luôn là người thua cuộc thảm hại nhất!