Nhìn kỹ lại thì thấy là bóng người Diệp Vĩnh Khang.
Sau khi anh giật lấy súng, cơ thể khó tránh khỏi việc bắt đầu hạ xuống, anh dựa vào cơ thể vẫn chưa đáp đất của Nhậm Thiên Nguyên, chạm nhẹ vào vai ông ấy, có được hiệu quả mượn lực như ý để cả người ngưng trệ nhất thời.
Pằng pằng pằng!
Trong khoảnh khắc chưa đến 0,1 giây này, Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên bắn ra một loạt phát súng.
Sau khi nhắm bắn liên tiếp năm phát súng vào chậu hoa, Diệp Vĩnh Khang mới lật người giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Súng tốt đấy, ông cũng tốn không ít công sức điều chỉnh lại nó nhỉ?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói với Nhậm Thiên Nguyên.
Nhậm Thiên Nguyên thở dài nói: “Vâng, sau khi có được khẩu súng này, tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tối ưu hóa nó lại lần nữa”.
“Nhưng vậy thì có tác dụng gì, nếu ở trên chiến trường thì tôi đã giúp kẻ địch tối ưu hóa vũ khí rồi đấy”.
Nhậm Thiên Nguyên hơi ủ rũ nói, mất đi vũ khí là sự nhục nhã không thể tha thứ với một chiến sĩ.
“Ồ? Vậy à?”
Diệp Vĩnh Khang giơ tay hai ra cười nói với đối phương.
Nhậm Thiên Nguyên sửng sốt, bỗng ngạc nhiên nhận ra hai tay đối phương cũng không có gì.
Thế súng của mình đâu rồi?
“Để tối ưu hóa độ chính xác mà ông đã giảm trọng lượng của súng xuống”.
“Như thế độ chính xác tăng lên nhưng lại làm giảm cảm giác với súng, điều này làm tăng yêu cầu với sự kiểm soát thân súng khi bắn ra với tốc độ cao, có thể nói là vừa có lợi vừa có hại”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào phần thắt lưng của Nhậm Thiên Nguyên nói.
Nhậm Thiên Nguyên cúi đầu nhìn mới nhận ra khẩu súng của ông ấy đã ở trong bao súng nơi thắt lưng.
“Quân hầu…”
Lúc này Nhậm Thiên Nguyên đã không thể tìm được bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng của mình được nữa.
Nếu nói lúc đầu ông ấy chỉ nói mấy lời tôn trọng theo phép lịch sự với quân hầu tướng trẻ tuổi hơn ông ấy.
Thì lúc này trong lòng ông ấy lại xuất hiện sự ngưỡng mộ chưa từng có.
Sự ngưỡng mộ này khiến ông ấy cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Ông ấy chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người có thể có tốc độ nhanh đến thế.
Từ lúc cướp súng đến khi bắn mấy phát súng kia, cuối cùng còn trả súng vào vỏ, cả quá trình ông ấy không chỉ không có thời gian phản ứng mà ngay cả lúc súng được trả lại vào vỏ, ông ấy cũng chẳng có cảm giác gì.
Cũng chỉ có một chiến sĩ xuất sắc thật sự mới biết điều này có nghĩa là gì.
Nếu người trước mặt này muốn thì trong mấy giây ngắn ngủi lúc nãy, ít nhất có thể đã giết ông ấy hơn mười lần.
Nhưng Nhậm Thiên Nguyên không chỉ không có cảm giác thất bại mà ngược lại có cảm xúc phấn khích lạ thường.
Cả đời này của ông ấy chỉ có một giá trị quan, đó chính là hai chữ – cường giả.