Trần Tiểu Túy cuối cùng cũng không thể kìm được nước mắt, nhưng đôi môi của cô ấy lại mỉm cười.
Anh Diệp quan tâm cô ấy!
Lúc này nỗi lòng của Diệp Vĩnh Khang tê tái, mấy lần suýt chút nữa là đụng đuôi xe người ta vì mất tập trung.
Đã lâu rồi anh không cảm thấy tâm trạng dao động mạnh mẽ như vậy.
Cảm giác này khiến anh rất lo lắng và sợ hãi, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi nó.
Trong đầu không khỏi nghĩ đến những hình ảnh của Trần Tiểu Túy, trước họng súng đen xì, không chút do dự mà chặn trước anh.
Để bảo vệ anh, cô chủ từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, cao quý, hai lần cắn răng lấy bản thân ra đánh đổi.
Mỗi lần cho dù có chuyện gì xảy ra, Trần Tiểu Túy cũng sẽ âm thầm làm hết sức mình cho bản thân anh.
Diệp Vĩnh Khang đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc nhất trên đời, khi đối mặt với kẻ thù, anh lạnh lùng, tàn nhẫn, điên cuồng, hung bạo.
Nhưng khi đối mặt với sự dịu dàng, anh mới nhận ra rằng trái tim băng giá của mình rất dễ bị kích động.
Về nhà, Hạ Huyền Trúc đang khom người dọn dẹp bàn ăn, đám Đường Văn Nguyên sau khi biết Trần Tiểu Túy đã thoát khỏi nguy hiểm cũng đã rời đi.
"Về rồi đấy à, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để em rót cho anh cốc nước nóng".
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, vội mỉm cười nhanh chóng đi rót nước cho Diệp Vĩnh Khang: "Anh uống trà hay cà phê?"
Hạ Huyền Trúc cười hỏi, mỗi khi Diệp Vĩnh Khang về nhà, bất cứ khi nào cô ở đó, cô đều pha cho Diệp Vĩnh Khang một cốc nước nóng.
"Huyền Trúc, anh có chuyện muốn nói với em".
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía sau Hạ Huyền Trúc, với giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng.