Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ đã cáu kỉnh, người phụ nữ điên này lại la hét ầm ĩ như ruồi bọ bên tai khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh dám đánh tôi!”
Mặt người phụ nữ lập tức in hằn năm dấu tay đỏ chót, cô ta giận lên hệt như một con sư tử cái phát điên.
Cô ta mở cửa xe ra rồi bước lên xe, khởi động xe sau đó tông mạnh vào Diệp Vĩnh Khang.
A!
Người đi đường bên cạnh hoảng sợ, có người bé gan bịt mắt lại sợ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu me đáng sợ.
Khoảng cách gần như vậy, hơn nữa tốc độ lại nhanh như thế, hoàn toàn không có thời gian để tránh, tông vào dù không chết cũng bị tàn tật suốt đời.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cực kỳ bình tĩnh.
Thật ra nếu anh muốn tránh cũng quá đơn giản, ngay cả đạn mà anh còn né được thì huống hồ gì một chiếc xe.
Chẳng qua anh không muốn tránh mà giơ chân lên định đạp vào đầu chiếc BMW một cú.
Người xung quanh lập tức trố mắt nhìn, thầm nghĩ đầu óc người này bị hỏng thật rồi.
Cậu ta định chặn chiếc xe đang phi đến như ngựa kia bằng một chân á?
Rầm!
Một tiếng động vang lên.
Cảnh tượng sau đó khiến mọi người đều há hốc mồm đến độ cằm suýt nữa rơi xuống đất.
Chiếc BMW đang lao đến với tốc độ cực nhanh đó không tông người ta văng ra xa như trong dự đoán mà bị cú đạp của đối phương buộc dừng lại.
Cơ thể người đó không hề xê dịch tí gì dưới tác động của chiếc xe, hệt như một cây cột bê tông vững chắc, ngược lại chiếc xe bị anh đạp vào đã xuất hiện một lỗ lõm lớn ở phần đầu xe.
Rầm!
Túi khí an toàn trong xe bỗng bật ra, đập mạnh vào mặt người phụ nữ khiến mặt cô ta toàn là máu.
“Khốn kiếp, tôi phải giết anh!”
Người phụ nữ lảo đảo bước xuống xe, mặt bê bết máu, đầu tóc bù xù, nhe nanh giương vuốt như một kẻ điên.
“Chuyện gì thế?”
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi bước ra từ trong đám đông, tên đi đầu nhuộm tóc màu xanh, ăn mặc theo kiểu hiphop, ánh mắt đầy vẻ thù địch.
“Anh Đao, anh mau đến báo thù cho em, có người bắt nạt em!”
Nhìn thấy người này, người phụ nữ khóc lóc chạy đến.
“Mẹ kiếp, là ai làm đây?”