Gerald cười nói: “Wilson cũng kỳ thật đấy, cũng đi sắp cả nửa tiếng đồng hồ rồi, có phải là rớt vào cái bồn cầu nào rồi không?”
“Mấy ngày nay bụng dạ anh ấy vốn dĩ không được tốt lắm”.
Nasha vội vàng giải thích.
“Hay là đi xem thử xem, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Một người trong số đó hơi lo lắng hỏi.
Gerald xua tay cười nói: “Wilson thì có thể xảy ra chuyện gì, với khả năng của anh ta, không khiến cho người khác gặp chuyện đã là tốt lắm rồi”.
“Mấy người đang nói gì thế, náo nhiệt nhỉ”.
Đúng lúc này, Wilson cũng bước từ ngoài cửa vào.
“Nasha vừa lo lắng anh vào nhà vệ sinh lâu như vậy liệu có phải rơi vào trong bồn cầu rồi hay không”.
Gerald cười nói.
Wilson phá lên cười ha ha, khẽ vỗ bụng nói: “Bụng tôi hơi khó chịu chút, món lẩu này đúng thật là đỉnh, gọi thêm cho tôi một phần sách bò đi”.
“Ha ha, anh Diệp cũng ở đây sao, thất lễ thất lễ, ly này kính anh”.
So với mấy người Gerald, Wilson rõ ràng là hiền hoà và lịch sự hơn, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở bên cạnh thì vội vàng chủ động nâng một ly rượu vang lên.
Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ cười nâng ly rượu lên cụng ly với đối phương, nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kỳ lạ, trên tay anh ta sao lại có… “Vĩnh Khang, anh tuyệt đối đừng so tửu lượng với Wilson, tửu lượng của anh ấy tốt lắm, anh chắc chắn không uống thắng được anh ấy đâu”.
Nasha thân mật khoác lấy cánh tay của Wilson, trong mắt ngập tràn vẻ sùng bái và tình yêu.
Diệp Vĩnh Khang cũng hoàn hồn lại từ trong mạch suy nghĩ ban nãy, cười ha ha nói: “Vậy sao, xem ra hôm nay tôi phải dựa vào bàn mà đi rồi”.
Những tiếng cười nói cứ thế vang lên không ngớt, tất cả mọi người đều chìm trong niềm vui của thành công lần này.
Cùng lúc này, tại thành phố Bắc Lý cách Hỗ Thị chưa tới hai tiếng đồng hồ đi xe.
“Bà Diệp, lần này bà nhất định phải giúp cháu báo thù, nếu như không giải quyết chuyện này thì sau này đời cháu sẽ hoàn toàn tiêu tùng mất!”
“Bà Diệp, Diệp Thiên Minh là bố nuôi của cháu, mặc dù ông ấy không còn nữa, nhưng lúc trước khi ông ấy còn sống đã từng nói có chuyện gì cũng đều có thể đến tìm mấy người”.
Lưu Tử Phong quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa khổ sở cầu xin, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao ngạo thường ngày mà càng giống như một con chó hoang hơn.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh ta đã từ trên đỉnh cao không ai với tới rơi xuống hố sâu vạn trượng.
Những kẻ thường ngày chỉ biết gọi dạ bảo vâng nay lại lập tức vạch rõ giới hạn với anh ta.
Ngay cả truyền thông Thiên Vực cũng lập tức ra thông cáo khai trừ Lưu Tử Phong vĩnh viễn để tránh bị lôi vào vòng xoáy dư luận!
Có thể nói bây giờ Lưu Tử Phong còn thảm thương hơn cả một con chó không nhà.