Trong lúc rảnh rỗi buồn chán, đột nhiên anh nhớ ra chuyện hôm qua Lý Thanh Từ nói vì vậy liền gửi tin nhắn cho Thiên Ảnh, hỏi về chuyện số ảo được giải mã đến đâu rồi.
Rất nhanh Thiên Ảnh đã trả lời, nói rằng bởi vì thiết bị đầu cuối của máy chủ ảo đã bị phá hủy hoàn toàn nên khó khăn rất lớn, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Hơn nữa đến bây giờ vẫn chưa mò được đầu mối, không chắc liệu cuối cùng có thể bẻ khóa được hay không.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi, mặc dù anh đoán thực lực của đối phương cũng không nhằm nhò gì, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang không thể lơ là được.
Sau khi suy nghĩ xong, anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó nói với Hạ Huyền Trúc và mẹ vợ một câu rồi lái xe ra ngoài.
Thành phố Giang Bắc tuy chỉ là một thành phố nhỏ hạng ba nhưng người dân ở đây rất biết cách hưởng thụ. Cuộc sống hối hả và nhộn nhịp ban ngày vừa chấm dứt, cuộc sống phong phú tấp nập về đêm đã chính thức khởi động.
Tại một quán ăn ngoài trời gần bờ sông, Diệp Vĩnh Khang vừa đi tới đã thấy Thiên Diệp Nhi và Tần Đại Dạ đến trước một bước, ngồi cạnh một chiếc bàn vuông và vẫy tay với anh.
“Anh Diệp, không ngờ anh cũng đến những nơi như thế này ăn uống”.
Tần Đại Dạ tò mò hỏi Diệp Vĩnh Khang trong khi rót một cốc bia lạnh.
Trong mắt hắn, Diệp Vĩnh Khang chính là Điện Chủ của Điện Long Thần, là một nhân vật tồn tại ở đỉnh kim tự tháp của thế giới này.
Nhưng không ngờ rằng anh lại có thể gặp bọn họ ở một nơi tầm thường như vậy.
“Cậu nói thế là thế nào, dựa vào đâu mà tôi không được ăn ở những nơi như này chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa cười nói vừa tiện tay gắp một xiên mực đang nướng xèo xèo, bỏ vào miệng một cách thô lỗ.
“Tôi lại rất thích ăn đồ của những nơi như thế này, hương vị ngon, không kiểu cách. Nếu hai người ăn không quen thì gọi điện cho khách sạn bảo họ ship hai phần ăn tới đi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa cười vừa nói khi nhai xiên mực giòn cay cay.
“Nào, xem anh Diệp nói kìa, trong mắt chúng tôi, trên thế giới này làm gì có thứ không ăn được chứ?”
Tần Đại Dạ tiện tay lấy một vài xiên và bắt đầu xử chúng.
Tần Đại Dạ mặc một bộ đồng phục học sinh JK mùa hè mới mẻ ăn không hề suy nghĩ, ba người ngồi ăn xiên nướng, hóng gió bên bờ sông, cùng với bia lạnh, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Trong trại huấn luyện của Điện Long Thần, sinh tồn trong tự nhiên là một khóa học bắt buộc rất quan trọng, bao gồm việc thích nghi với thức ăn.
Sâu ngọa ngậy trong thanh gỗ mục, giun đất có chất nhầy dưới lớp cỏ, thậm chí là rêu sa mạc mà ngay cả dê rừng cũng khó nuốt trôi cũng là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bọn họ.
Có thể nói rằng, chỉ cần là những thế trên đời này mà ăn vào sẽ không chết, đối với họ đều được coi là thức ăn.
“Anh Diệp, anh ăn nhiều tỏi tây một chút, thứ này đặc biệt tốt cho cơ thể đàn ông đấy”.
Tần Đại Dạ đặt hai xiên tỏi tây nướng vào đĩa ăn của Diệp Vĩnh Khang, cười hỏi: “Anh Diệp, sao hôm nay đột nhiên nổi hứng gọi chúng tôi ra đây vậy? Tôi nghĩ nhất định không chỉ vì muốn mời chúng tôi ăn xiên nướng đâu nhỉ?”