Gã đàn ông mặc vest ngây người ra, không ngờ rằng đối phương lại dám cứng miệng với mình, sau khi phản ứng lại lập tức nổi giận lôi đình.
Ngón tay chỉ vào đối phương không những không hạ xuống mà còn tiếp tục chọc về phía trước hai cái, suýt chút nữa thì chạm vào trán của Diệp Vĩnh Khang.
“Mẹ kiếp, còn dám già miệng hả?”
“Biết tao là ai không, tao là Lâm Văn Kiệt, là phó giám đốc của công ty vật liệu xây dựng này!”
“Mày là cái thá gì mà dám ở đây nói này nói nọ với tao, con người tao khi nói chuyện thích chỉ tay vào người khác đấy, hôm nay tao cứ chỉ vào mặt mày đấy, làm sao nào, mày làm gì được tao…Á!”
Lâm Văn Kiệt chưa kịp nói xong đã bị Diệp Vĩnh Khang vươn tay ra nắm lấy ngón tay.
“Xong rồi, xong rồi, mày xong thật rồi, còn không mau bỏ tay ra… Á!”
Rắc!
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhấc cổ tay lên, lập tức bẽ gãy ngón trỏ của gã Lâm Văn Kiệt thích chỉ chỉ trỏ trỏ vào người khác này.
Lâm Văn Kiệt đau đớn hét lên, trên trán túa mồ hôi lạnh, nhưng như vậy còn chưa xong, sau khi Diệp Vĩnh Khang bẽ gãy ngón tay của đối phương liền nhấc chân lên đạp vào bụng ông ta một cái.
Bụp!
Cơ thể Lâm Văn Kiệt bị đá bay ngược ra đằng sau, đập mạnh vào bồn rửa rồi sau đó từ từ rơi xuống sàn.
Trên tóc và người toàn là nước, cặp kính vàng không hề có độ rơi xuống một bên, trông khó coi vô cùng.
Tô Tô và nam ca sĩ bên cạnh đều chết lặng.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại bày ra dáng vẻ điềm tĩnh lãnh đạm, chậm rãi châm một điếu thuốc cho mình, sau đó nhả ra một làn khói, nhìn Lâm Văn Kiệt đang nằm trên mặt đất như một con chó bị rơi xuống nước, nhếch mép nói: “Làm gì cũng không xong nhưng tìm chết thì giỏi lắm”.
Câu này không chỉ đơn giản là một câu móc mỉa.
Diệp Vĩnh Khang thật ra không phải là người thích tọc mạch, vừa rồi anh chẳng qua chỉ cho rằng Lâm Văn Kiệt hơi quá đáng, vì vậy mới tiện mồm nói vài câu.
Nhưng không ngờ rằng đối phương lại sủa lại mình như chó điên, Diệp Vĩnh Khang đương nhiên phải cho ông ta một bài học.
Vì vậy tình trạng hiện giờ của Lâm Văn Kiệt là do ông ta tự mình chuốc lấy cả.
“Được lắm, mày dám đánh tao, mày xong đời rồi, mày xong đời thật rồi, tao phải khiến mày hối hận cả đời này”.
Lâm Văn Kiệt giãy giụa bò dậy từ mặt đất, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng, nhưng cho dù như vậy vẫn gào mồm chửi bới: “Mày có biết mày đã gây ra họa lớn thế nào không, tao nói cho mày biết, lần này mày xong đời thật rồi…”
Bụp!
Đối phương còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang lại tung một cú đá.
Lần này dùng chút sức lực khiến cho cơ thể của Lâm Văn Kiệt rơi tự do sau khi xoay ba trăm sáu mươi lăm độ giữa không trung, sau đó ông ta lại lặp lại hành động rơi từ bồn rửa tay xuống đất, đau đớn la hét ầm ĩ.
“Ông muốn chết thế à?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ một cách sâu sắc này não của người này thật sự có vấn đề, cho dù là kẻ ngốc cũng không thể ngẩng cao đầu rồi cầu xin người ta đánh mình như vậy được.
“Vừa này ông nói gì? Nói rằng tôi xong đời rồi đúng không, vậy ông nói cho tôi biết cách khiến tôi xong đời xem nào?”