Mục lục
Long Thần Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý nghĩa của trò chơi này là một trong hai người bọn họ phải có một người bỏ mạng!
“Vĩnh Khang, cầm dao lên đi, anh có thể bảo vệ Tiểu Trân tốt hơn em, em nói rồi, lần này để em bảo vệ anh!”
Hạ Huyền Trúc cắn răng nói.

Lần này Diệp Vĩnh Khang không thèm nói bất kỳ lời nào, đi thẳng lên nắm lấy cánh tay Hạ huyền Trúc, kéo cô đến chỗ thanh dao găm.

“Vĩnh Khang, anh buông tay ra, em không làm được, em cầu xin anh, buông tay!”
Hạ Huyền Trúc biết rõ Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì.

Nhưng cho dù cô có dùng sức giãy giụa đến mức nào cũng vô ích, Diệp Vĩnh Khang nắm cổ tay cô, ép buộc cô phải nắm lấy chuôi dao!
“Không tệ, không tệ, Hạ Huyền Trúc, cô đã thắng liên tục ba lần rồi!”

Hạ Tuyết Cầm đứng trên lầu cười ha hả, hôm nay cô ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhìn hai kẻ mình hận thấu xương bị mình đùa giỡn trong lòng bàn tay như mấy tên hề, loại cảm giác này khiến cô ta thấy sung sướng hết sức!
“Huyền Trúc, thả lỏng cơ thể, đừng lo lắng, bắt đầu ở đây”.

Diệp Vĩnh Khang dùng ngón tay nhẹ nhàng quẹt ngang cổ họng mình: “Đừng run tay, tốc độ phải nhanh”.

“Không…”
Hạ Huyền Trúc rơi nước mắt, tay cầm dao run dữ dội.

“Ngoan, đừng lo lắng, thả lỏng ra nào, chúng ta bây giờ không có lựa chọn khác”.


Diệp Vĩnh Khang cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật thong thả: “Em yên tâm, sau khi anh đi rồi, sẽ có người đến tìm em”.

“Sau này, em và Tiểu Trân cũng sẽ có rất nhiều người bảo vệ và chăm sóc cho hai mẹ con, Huyền Trúc, đời này có thể gặp được em là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời anh!”
Nước mắt Hạ Huyền Trúc rơi lã chã tựa như một chuỗi trân châu đứt dây, tim lại như bị một bộ móng vuốt sắc bén cào cấu.

Leng keng!
Đột nhiên Hạ Huyền Trúc ném phăng con dao trong tay qua một bên, sau đó cô ngẩng đầu căm hận nhìn Hạ Tuyết Cầm mắng: “Cô thích thì cho nổ lựu đạn đi, cô muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi!”
“Tiểu Trân, mẹ xin lỗi con, hy vọng con đừng oán hận mẹ, thật xin lỗi, mẹ thật sự không làm được, xin lỗi con, xin lỗi!”
Lúc này cuối cùng sức chịu đựng của Hạ Huyền Trúc sụp đổ.

Kỳ thực từ khi cô nhận được tin Tiểu Trân bị bắt cóc, tinh thần cô đã bắt đầu thấp thỏm không yên, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng cô vẫn luôn cứng rắn chống đỡ vì gia đình mà cô yêu thương nhất, cô nhất định phải giữ mình thật bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK