“Uống gì chả được, nói chuyện chính đi”.
Lý Thanh Từ không muốn nói nhảm, cầm lấy một tập tài liệu đặt lên trên bàn, nói: “Anh xem trước đi”.
“Đây là gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ mở tập tài liệu đó ra, bên trong là một bức ảnh vụ án.
Trong ảnh, một người đàn ông trung tuổi nằm dưới đất, đầu bị dập nát.
“Cho tôi xem cái này làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
Lý Thanh Từ thờ ơ nói: “Người chết, nam, bốn mươi sáu tuổi, chết vì một viên đạn xuyên qua thái dương, phần lớn cơ quan trong não bị tổn thương dẫn đến cái chết”.
“Thân phận người chết khá đặc biệt, là một doanh nhân, nhà từ thiện, nhà đầu tư nổi tiếng, một mình bỏ tiền xây dựng một trăm trường tiểu học hy vọng và hàng chục viện dưỡng lão miễn phí”.
“Trong cuộc chiến xóa đói giảm nghèo, tự mình đã giúp ít nhất hai mươi khu vực miền núi khó khăn thoát nghèo. Cấp trên ra lệnh cho chúng tôi phải giải quyết vụ án này, nếu đến thời hạn mà vụ án không thể giải quyết, toàn bộ Cục An ninh thành phố Giang Bắc phải cởi bỏ cảnh phục”.
Diệp Vĩnh Khang sờ cằm: “Đã như vậy, người này là một người vô cùng tốt, cô gọi tôi tới không phải là nghi ngờ tôi làm đấy chứ?”
Lý Thanh Từ khẽ lắc đầu: “Điểm quan trọng của bức ảnh này là địa điểm gây án”.
“Địa điểm gây án?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm bức ảnh nói: “Đây là quảng trường Thành Bắc… Cô muốn nói là hung thủ đã làm như thế nào à?”
Lý Thanh Từ gật đầu: “Một viên đạn bắn tỉa tốc độ cao đã trúng người chết, nhưng xung quanh quảng trường Thành Bắc không có điểm bắn tỉa nào khớp với đường đạn, nên không thể xác định chính xác viên đạn bay từ đâu tới”.
“Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của anh”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Các cô còn không rõ, tại sao lại nghĩ là tôi có thể hiểu chứ?”
“Tôi không thích cách giao tiếp này”.
Lý Thanh Từ lạnh lùng nói: “Đêm đó chỉ cần nhìn bản lĩnh của anh là biết anh không phải người thường, đương nhiên nếu anh không biết, hoặc là không muốn nói, tôi cũng không ép, tiền cà phê tôi đã thanh toán không cần cám ơn”.
Đối mặt với một người phụ nữ mà lời nói và hành động như được máy tính lập trình như Lý Thanh Từ, Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười: “Được được được, sau này nói chuyện với cô tôi sẽ cố gắng chú ý”.
“Chỉ dựa vào bức ảnh này không thể nhìn ra được vấn đề gì lớn lắm, nếu tiện thì có thể dẫn tôi đến hiện trường xem thử không?”
Lý Thanh Từ cầm túi đứng lên: “Đi”.
“Tôi vẫn chưa uống xong cà phê”.
“Vậy anh từ từ uống đi, tôi chờ anh trên xe ở dưới lầu”.
Lúc nói, Lý Thanh Từ đã đi ra cửa mà không quay đầu lại.
“Ồ…”
Diệp Vĩnh Khang ở phía sau nhìn tách Americano còn chưa kịp uống, chỉ có thể cười trừ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.