Ý tứ của phong thư này rất rõ ràng, đêm mai nhà họ Hàn sẽ khai chiến với những người khác ở sau núi, nếu ai muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Hàn thì cứ tới!
Ngay lập tức, toàn bộ giới nhà giàu ở Giang Bắc bỗng nhiên bị mây mù bao phủ, bọn họ biết rất rõ lần này nhà họ Hàn nhất định sẽ làm ra chuyện lớn.
Đương nhiên giới nhà giàu không phải kẻ ngốc, họ hiểu rõ bức thư này có ý như thế nào.
Một bộ phận trong số đó lập tức trả lời thư, đại khái là bảo là nếu có ích thì xin nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Muốn nhân cơ hội này để bày tỏ sự trung thành với nhà họ Hàn.
Đồng thời, càng có nhiều người chọn im lặng không lên tiếng, giữ thái độ trung lập và chờ xem, vì gia tộc siêu giàu có ở Giang Bắc không chỉ có nhà họ Hàn, nếu tỏ ra trung thành với nhà họ Hàn lúc này, ít nhiều sẽ đắc tội với hai gia tộc siêu giàu có khác.
Vì vậy giữ trung lập, bảo vệ bản thân là sự lựa chọn tốt nhất.
Và những người chọn giữ thái độ trung lập, hoặc không bày tỏ thái độ trung thành với nhà họ Hàn, rất nhanh đã phát hiện ra, bọn họ đã đưa ra một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn!
Bởi vì ngày hôm sau, một sự kiện lớn đã xảy ra làm chấn động toàn bộ giới thượng lưu của Giang Bắc.
Ngoài việc tập hợp tất cả các thế lực ở Giang Bắc, nhà họ Hàn đã triệu tập hơn chục đội ở một số thành phố lân cận và thậm chí ở các thủ phủ của tỉnh.
Trong số đó có một số chúa tể khốc liệt trong thế giới ngầm!
Đây là việc mà không ai có thể ngờ được, kể cả hai gia tộc siêu giàu kia cũng toát mồ hôi lạnh.
Họ không thể ngờ rằng, mấy năm nay nhà họ Hàn luôn giấu tài giấu nghề, thực lực lại phát triển đạt tới cảnh giới như vậy!
Nhất thời, dây thần kinh của mọi người thắt lại, kể cả hai gia tộc siêu giàu có kia.
Bởi vì không ai dám chắc, nhà họ Hàn chơi lớn như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, liệu có ra tay với họ hay không?
Đương nhiên người lo lắng nhất cái Giang Bắc này chính là Trần Tiểu Túy.
Chiều hôm sau, khi Diệp Vĩnh Khang đang đứng ở cổng trường mẫu giáo đợi Tiểu Trân tan học liền nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang lái xe đi tới.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Sau này có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, đừng có tới trường mẫu giáo nữa.
Lần trước con gái tôi nhìn thấy cô suýt chút nữa thì hiểu nhầm đấy”.
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang có chút không vui.
“Anh Diệp”.
Sắc mặt Trần Tiểu Túy phờ phạc, từ đêm qua đến giờ, không ai có thể hiểu được cô ấy đã phải chịu đựng áp lực tâm lý lớn thế nào.
“Nhà họ Hàn đã ra chiến thư rồi, tối mai hẹn ra sau núi”.
“Lần này bọn họ thật sự rất tức giận, không chỉ tập hợp toàn bộ lực lượng ở Giang Bắc, mà còn có hàng chục đội đến từ các thành phố lân cận, thậm chí có cả ở tỉnh”.
“Thực lực của nhà họ Hàn vượt xa dự liệu của chúng ta!”, lần này Trần Tiểu Túy thật sự hoảng loạn, cô ấy không ngờ thực lực của nhà họ Hàn lại mạnh như vậy.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang vẫn rất bình thản, tay bấm điện thoại, lên tiếng nói: “Cô có ý kiến gì không?”
Trần Tiểu Túy cắn môi nói: “Chuyện đã đến nước này đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể liều chết với ông ta thôi”.
“Ý của tôi là nếu như đã không trốn được thì liều một lần đi.
Tối mai nhân lúc nhà họ Hàn chưa chuẩn bị xong, hãy tập hợp toàn bộ lực lượng và mở cuộc tấn công bất ngờ vào chúng.
Nói không chừng sẽ có cơ hội lật ngược tình thế!”
“Ừm, không ngờ rằng cô cũng biết bày binh bố trận đó”.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, thích thú liếc mắt nhìn đối phương: “Nếu là ở thời cổ đại, nói không chừng cô có trở thành Hoa Mộc Lan thứ hai được đấy”.
“Đề xuất của cô từ góc độ chiến thuật rất hoàn hảo, nhưng mà…”