Tất cả đều há hốc mồm, trợn to mắt.
Lưu Đại Hải lại càng choáng váng, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống đất.
Đây là thiệp mời đại lễ sắc phong đấy!
Bây giờ nó đã bị xé làm đôi, to chuyện rồi!
"Thiệp mời của tao!"
Sau khi Trình Văn Đống phản ứng kịp, ông ta đột nhiên kêu lên, nhanh chóng giơ hai phần thiệp mời bị xé rách lên, miệng giật giật, sắc mặt tái nhợt.
"Mày xong rồi, mày xong rồi, Diệp Vĩnh Khang, lần này ông trời cũng không cứu được mày…"
Diệp Vĩnh Khang vẫn không chút biểu cảm, chỉ là lại giơ tay lên, vừa định tát ông ta một cái nữa, Âu Dương Xuyên Trụ đã nhanh chóng dùng hết sức mình giữ lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, Lưu Đại Hải cũng vội vàng bước tới, ôm eo Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Diệp, anh đừng nóng!"
"Trình Văn Đống, mẹ nó, ông còn ở đó làm gì vậy, mau đi đi!"
Lưu Đại Hải sợ tới mức lạc cả giọng.
Dù biết anh Diệp rất lợi hại, lợi hại hơn cả sự tưởng tượng của ông ta.
Nhưng hầu quân tướng là ai?
Trong toàn bộ nước Long Hạ, người được phong danh hiệu hầu quân tướng đếm trên đầu ngón tay.
Mỗi người trong số họ đều là những nhân vật tầm cỡ, có thể khiến thế giới điên đảo chỉ bằng một cái vẫy tay!
Trọng lượng của hầu quân tướng còn đạt đến mức chưa từng thấy.
Tại sao lại được gọi là hầu quân tướng? Chỉ cần từ danh hiệu này, không khó để nhận ra đây là người đứng đầu Hầu tước!
Thế mà bây giờ anh Diệp xé thiệp mời đại lễ sắc phong của hầu quân tướng, to chuyện rồi!
"Đồ điên, đúng là đồ điên, chờ thi thể tan thành từng mảnh đi!"
Trình Văn Đống lên xe, cười ha hả rời đi, không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có gan xé thiệp mời đại lễ sắc phong, chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thì sao chứ?
Trong mắt hầu quân tướng, chỉ là một hạt cát, thổi nhẹ là có thể bay đi!
“Anh Diệp, mau rời đi ngay đi, đi càng xa càng tốt, tôi sẽ lập tức tìm cho anh quần áo để thay, rồi chuẩn bị xe cho anh nữa!"
Âu Dương Xuyên Trụ lo lắng nuốt nước miếng.