Nhưng dù vậy, qua sự việc này, Hoàng Thử Lang trong mắt Diệp Vĩnh Khang đã được nâng lên thêm một bậc.
Có người nói rằng, khi đối mặt với lợi ích có thể nhìn rõ bộ mặt thật của con người ta.
Nhưng khi đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, thì có thể nhìn ra tâm hồn của người ta.
Trong lúc đối mặt với sinh tử, Hoàng Thử Lang đã không ngần ngại chọn cách dùng thân mình ngăn Tiểu Mai lại để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho Quách Thụy Hoa.
Chỉ cần hành vi này thôi cũng đủ khiến nhiều người mở mồm ra là nói đạo đức phải xấu hổ.
Quách Thụy Hoa chắc chắn là người cảm động nhất, ông ta đến bên giường Hoàng Thử Lang, nhẹ nhàng ngồi xuống, nước mắt lã chã, nắm lấy một tay Hoàng Thử Lang, nghẹn ngào nói: “Lão Hoàng, được gặp chú là vinh hạnh lớn nhất của đời tôi”.
Sau đó những lời này tình cờ bị Thiên Diệp Nhi, người được Hạ Huyền Trúc giao phó đem giỏ trái cây đến thăm bước vào phòng bệnh nghe được, cười trêu hai người: “Vậy thì tôi có nên chúc hai người trăm năm hạnh phúc không? Cái này là do sếp Hạ nhờ tôi đưa tới, vậy tôi không quấy rầy thế giới của hai người nữa nhé, hai người tiếp tục đi”
Thiên Diệp Nhi cười, bước ra khỏi phòng, và cố tình đóng cửa lại.
Cổ họng Hoàng Thử Lang phát ra tiếng lẩm bẩm.
“Lão Hoàng, chú nói gì cơ, đừng vội, từ từ nói, anh nghe đây”.
Quách Thụy Hoa quan tâm đưa tai đến gần miệng Hoàng Thử Lang.
Rồi cuối cùng cũng nghe được thứ mà Hoàng Thử Lang nói.
“Anh… đồ chó … Tôi … tôi phải giết … giết anh … Diệp Nhi … Anh không phải loại đó … đồ chó … tay …… Bỏ tay ra đi …… “
Lúc này, nếu Hoàng Thử Lang có thể di chuyển, chắc hẳn hắn sẽ không ngần ngại giết chết Quách Thụy Hoa ngay tại chỗ.
Mặc dù Hoàng Thử Lang đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, nhưng nỗi lo đang treo lơ lửng của Tần Hạc vẫn không cách nào giảm đi được mà còn tăng lên.
Bởi vì anh ta biết rất rõ rằng chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Tiểu Mai là người được Sư Tử Hà Đông yêu nhất, nếu để ông ta xem được video Tiểu Mai bị người ta giẫm bẹp đầu, hậu quả sẽ không thể nào lường được.
“Anh Diệp, chuyện này anh phải nghe tôi một lần!”
Tần Hạc nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Sư Tử Hà Đông nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”.
“Tiểu Mai là người ông ta yêu nhất. Ông ta nhất định sẽ rất tức giận, mà người này khi nổi điên lên thì sẽ không quan tâm đến hậu quả đâu”.
“Mà cao thủ dưới trướng ông ta nhiều như mây. Ngoài Tiểu Mai này ra, những tên còn lại còn ghê gớm hơn. Chỉ cần chọn ra đại ra một tên cũng có thể khiến Tiểu Mai xách dép theo”.
“Vậy lần này anh nhất định phải…”
“Ừ ừ ừ, biết rồi mà, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không chủ quan đâu, được chưa nào”.
Diệp Vĩnh Khang nóng nảy hất tay Tần Hạc ra, tuy rằng biết Tần Hạc có ý tốt, nhưng anh không thể chịu được cái thứ lằng nhằng này.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Vĩnh Khang, Tần Hạc cũng chỉ có thể thở dài một hơi, thứ anh ta làm được chỉ có thể là đợi đến lúc đó rồi đồng sinh cộng tử với Diệp Vĩnh Khang thôi.