“Anh Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Một bóng người to lớn, giống như một con gấu đen, hùng hổ bước từ bên ngoài vào, giẫm huỳnh huỵch xuống sàn nhà.
“Ha ha ha, anh Diệp, là tôi, Triệu Đại Lực, ngạc nhiên không?”
Triệu Đại Lực nhe răng nhếch miệng cười.
Diệp Vĩnh Khang: “Ngạc nhiên con khỉ, mẹ nó, ông đây vừa lau nhà đấy!”
Lần trước đến Nam Giang, người mà Diệp Vĩnh Khang ấn tượng nhất chắc chắn là Triệu Đại Lực, một tên cao to đen hôi như vận động viên thể hình.
Ngoài thân hình đặc biệt của người này, đầu óc của anh ta cũng rất khác với người bình thường.
Khi rời Nam Giang lần trước, anh chàng này đã đuổi theo và tặng cho anh một món quà, tưởng là cái gì tốt đẹp, hóa ra lại là một cái túi…
Nói tóm lại, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần nhìn thấy người này là lại đau đầu.
“Mẹ nó, trước khi tới có thể đánh tiếng trước không? Cứ hùng hổ đi vào thế, may mà mẹ vợ với con gái tôi không có ở đây đấy, không thì sẽ bị anh dọa cho khiếp vía mất”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày than thở.
Triệu Đại Lực gãi đầu cười: “Còn không phải là vì muốn làm anh ngạc nhiên sao, xem cái này đi”.
Triệu Đại Lực vừa nói vừa lấy trong người ra một cái túi vải màu đỏ, mở ra thì thấy bên trong có một sợi tóc.
“Gì đây?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực nói: “Lần trước không phải anh bảo tôi luyện làm đứt sợi tóc sao?”
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút, ngẫm lại quả nhiên có chuyện như vậy, kinh ngạc nói: “Anh đã luyện thành công rồi à?”
Diệp Vĩnh Khang biết đánh gãy được một sợi tóc mềm bằng một cú đấm còn khó gấp ngàn lần đấm xuyên qua một tấm thép.
Anh căn bản không thể tin được Triệu Đại Lực có thể đạt đến trạng thái này trong thời gian ngắn như vậy.
“Không, cái thứ này khó chơi lắm, bay tới bay lui làm tôi không đấm được, tóc này là của chị dâu, tôi đem trả”.
Triệu Đại Lực nói rất thản nhiên.
Diệp Vĩnh Khang chán nản: “Anh chưa luyện thành sao đến tìm tôi làm gì? Không phải đã nói là khi nào luyện thành công thì mới nhận anh làm đồ đệ sao?”
“Tôi không tới vì chuyện này”.
Triệu Đại Lực nghiêm mặt nói: “Tôi đã quyết định rồi”.
“Quyết định gì?”
Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc nói.
Triệu Đại Lực chép miệng, ánh mắt kiên định: “Tôi quyết định nếu không lấy được Tĩnh Tĩnh thì sẽ không cưới ai hết!”
“Cô ấy đồng ý rồi?”
“Không!”