Không lâu sau họ đã đi đến trước một cánh cửa ở cuối hành lang tầng ba, người đàn ông cải trang du khách đó cười nói: “Mời!”
Diệp Vĩnh Khang đứng ở cửa không vội đi vào mà do dự một lúc.
Tất nhiên chắc chắn không phải anh sợ mà là họa tiết khắc trên cánh cửa thu hút sự chú ý của anh.
Bức tranh được khắc trên cánh cửa gỗ rất bình thường nhưng họa tiết trên cánh cửa gỗ này lại khá kỳ lạ, không phải là tranh chim chóc muông hoa, cũng không phải là tranh tiền tài gì đó mà là một cây cung sừng trâu phong cách cổ.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang nhìn cây cung này lại có cảm giác rất quen.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Diệp Vĩnh Khang là một thế giới cung tên.
Trên tường treo bức tranh mực vẽ cây cung lớn, nhiều mẫu cung tên khác nhau cũng được bày trên giá, thậm chí mấy cung tên dạng nhỏ cũng được treo trên trần nhà, quả thật hệt như kho vũ khí.
“Thành thật một chút, đừng động lung tung”.
Một người đàn ông đeo mặt nạ cầm súng AK bên cạnh trầm giọng nói.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, có một người đàn ông mặc đồ rằn ri xanh đen ngồi quay lưng lại với Diệp Vĩnh Khang trên cái ghế trước mặt, người kia đang nhìn ra dòng sông rộng lớn cách một bức tường bằng kính.
“Tôi là Hạ Nguyên Thành”.
Người kia lên tiếng nói, giọng không lớn, giọng điệu cũng rất bình tĩnh nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị và hùng hồn.
“Thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang hờ hững nói.
“Hỗn xược!”
Người đàn ông đeo mặt nạ bên cạnh tức giận nói.
Hạ Nguyên Thành giơ tay lên, sau đó nói tiếp: “Vốn dĩ chuyện này tôi không cần phải gặp cậu”.
“Nhưng tôi làm gì cũng có chừng mực và giới hạn, tôi không thù không oán với cậu nên không có lý do gì làm khó cậu”.
“Nhưng xin lỗi nhé, tôi nợ người ta một ân huệ, thế nên chỉ đành làm khó cậu một chút”.
“Yên tâm đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi đến phía Bắc với người kia thì chuyện bên tôi xem như xong”.
“Còn người kia muốn làm gì với cậu thì đó là chuyện của ông ta”.
“Trên bàn trà có một tấm thẻ, bên trong có một triệu tiền tệ, xem như là tiền bồi thường tôi cho cậu”.
Phía Bắc?
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, lập tức đoán được là chuyện gì.