Mặc dù trước giờ ông ta cứ nghĩ làm việc lớn thì cũng cần có đầu óc, những người kiếm tiền nhờ vào nắm đấm chỉ là một đám thô bạo mà thôi, võ công có cao đi chăng nữa cũng chỉ là công cụ cho đám người có đầu óc.
Hơn nữa ông ta cũng biết không thể cứng rắn với những người kiếm tiền bằng nắm đấm, trong tình huống này lựa chọn tốt nhất là bảo vệ sự an toàn của mình trước.
Cho dù sau đó nên làm thế nào thì trước hết cứ thoát thân trước rồi tính sau.
Những lời ông ta vừa nói cũng xem như là rào trước đón sau chặt chẽ, bề ngoài có vẻ như đang mềm yếu chịu thua nhưng thật ra cũng mang theo chút đe dọa.
Ý đại khái là nếu hôm nay ông ta xảy ra bất trắc gì thì cả giới giải trí vẫn sẽ tẩy chay khu sản nghiệp.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, Diệp Văn Sơn lại nở nụ cười vô cùng “hiền hòa” rồi nói: “Vĩnh Khang, dù nói thế nào mọi người đều là người một nhà cả, trước đây đúng là nhà họ Diệp có lỗi với cháu”.
“Bệnh tình của đứa em họ cháu, cháu không muốn giúp cũng có thể hiểu được, thật ra nếu đổi lại là bác, bác cũng sẽ làm giống cháu thôi”.
“Chúng ta đều là người phàm tục, không thể làm được mấy chuyện như lấy ơn báo oán”.
“Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, thế này nhé, bác cả chỉ có thể cố gắng hết sức bù đắp”.
“Vợ cháu – cô Hạ Huyền Trúc là một người rất tài giỏi, vay ngân hàng Kim Kỳ mấy tỷ để khai thác dự án khu sản nghiệp, số tiền lớn và sự hăng hái này khiến bác rất ngưỡng mộ”.
“Hơn nữa bác cũng nhìn thấy tiềm năng của khu sản nghiệp, chỉ cần buổi biểu diễn thuận lợi thì khu sản nghiệp sẽ thu về danh tiếng và danh dự ngay tức khắc”.
“Đến lúc đó nhiều nhất là chưa đến nửa năm, khu sản nghiệp sẽ lấy lại vốn, vợ cháu và công ty của nó sẽ vượt lên đến vài cấp bậc, trở thành doanh nghiệp hàng đầu”.
Diệp Văn Sơn nói có vẻ như rất chân thành, thật ra hàm ý trong đó càng thâm sâu hơn.
Là đang tỏ ý với Diệp Vĩnh Khang là nếu phá hỏng buổi biểu diễn này, dự án của khu sản nghiệp cũng sẽ bị tan hoang.
Đến lúc đó không đơn giản chỉ là phá sản, còn phải gánh trên vai nợ ngân hàng lên đến mấy tỷ, số nợ này đủ để ngồi tù hơn nửa đời người.
Dứt lời, Diệp Văn Sơn mỉm cười xoay người mở cửa xe ra bước lên, sau đó khởi động máy.
Vì ông ta có tự tin tuyệt đối, biết rõ quan hệ lợi và hại, chỉ cần là người có đầu óc bình thường một chút thì tuyệt đối sẽ không động vào ông ta ngay lúc này.
“Vĩnh Khang, bác đi trước đây, đợi lúc nào cháu rảnh có thể về thăm nhà bất cứ lúc nào, mọi người đều rất nhớ cháu”.
Diệp Văn Sơn quay đầu nhìn qua cửa xe mỉm cười nói với Diệp Vĩnh Khang, sau đó kéo cửa xe lên rồi đạp chân ga định chạy đi.
“Chỉ dựa vào đầu óc này của cậu mà sống trên thế giới này cũng lãng phí tài nguyên quá”.
Khoảnh khắc cửa xe vừa kéo lên gần hết, khóe môi Diệp Văn Sơn nhếch lên một nụ cười nham hiểm đáng sợ, tất nhiên ông ta không định giữ lời đã nói lúc nãy, sau khi về ông ta sẽ tìm cách báo thù càng hung ác với Diệp Vĩnh Khang hơn.
Rừm rừm…
Diệp Văn Sơn đạp chân ga nhưng lại nhận ra dù đạp hết ga chiếc xe vẫn đứng nguyên chỗ cũ không hề xê dịch.
Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông ta khiếp sợ đến vỡ mật.
Diệp Vĩnh Khang không biết xuất hiện ở phía trước từ lúc nào, bình tĩnh giơ một chân lên chặn đầu xe lại.