“Mẹ, những thứ này thật sự do chúng con mua!”
Hạ Huyền Trúc vội vàng lên tiếng.
“Con im đi!”
Trương Hoa Phương rất tức giận: “Đến lúc này rồi mà con còn gạt mẹ, con có tiền để mua mấy thứ này sao? Con học thói ăn trộm từ lúc nào, thật sự khiến mẹ quá thất vọng!”
“Mẹ, con không nói dối, con không có nhiều tiền nhưng Vĩnh Khang có!”
Hạ Huyền Trúc vội vàng giải thích.
“Ha ha ha ha ha!”
Vương Diễm Lệ ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì bật cười ha hả: “Thôi cho xin, cho dù muốn ngụy biện thì cũng phải tìm cái lý do nào hay ho hơn chứ!”
“Đồ loại người ăn xin đầu đường xó chợ, lục khắp người có được nổi hai trăm tệ không? Lại còn ba mươi triệu tệ, có thấy ba mươi triệu tệ dáng vẻ ra sao chưa? Các người đang kể chuyện cười đấy à? Ha ha ha ha ha!”
Chu Tiểu Lan bên cạnh cũng lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Mẹ, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, chúng ta báo cảnh sát đi, lát nữa bọn họ sẽ biết thế nào là lễ độ ngay thôi, hơn ba mươi triệu tệ đấy, con đoán chắc có khi phải ngồi tù”.
Trương Hoa Phương nghe đến đây, mồ hôi lạnh cũng toát ra vì sợ hãi, vội vàng giải thích: “Chuyện này không liên quan đến con gái và con rể tôi, những món này đều do tôi ép chúng đi trộm, muốn bắt thì bắt tôi là được rồi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy Trương Hoa Phương sốt sắng như thế thì vừa cảm động vừa dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nghe con nói, những món này đều do con mua…”
“Cậu im miệng cho tôi!”
Trương Hoa Phương tức giận: “Lúc này đừng biện giải gì nữa, là người mẹ này có lỗi với các con, lúc đó mẹ không nên tham lam, bắt các con làm những chuyện này!”
“Sau này hai đứa ở ngoài phải sống với nhau thật tốt, chăm sóc kỹ càng cho Tiểu Trân, những việc này đều do mẹ làm ra thì để mình mẹ gánh lấy!”
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói.
“Cho hỏi, ai là anh Diệp Vĩnh Khang ạ?”
Mọi người quay đầu nhìn ra thì thấy một người đàn ông trung niên trang phục phẳng phiu dẫn theo mấy người trợ lý bước vào.
“Giám đốc Triệu!”
Đám người lập tức có người nhận ra thân phận của người đàn ông này.