Trên thực tế, bản thân Hạ Huyền Trúc không phải là một người yếu đuối.
Khi gặp Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên, cô vẫn đang du học ở nước ngoài, lúc đó cô rất tự tin, vui vẻ, lại rất trượng nghĩa.
Đừng nói là chuyện riêng của cô, chỉ cần gặp phải chuyện bất công, cô nhất định sẽ không ngồi nhìn.
Nhưng sau đó, vì chưa kết hôn mà đã có con, mặc kệ lời khuyên ngăn không ngớt của gia đình cố chấp sinh Tiểu Trân ra, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, sự cứng cỏi của cô bị xã hội mài mòn từng chút một.
Cô phải sống trong sự cẩn thận từng li từng tí, cho dù có bị ức hiếp cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng, bởi vì cô thật sự không thể gánh chịu nổi bất cứ rủi ro nào.
Tính tình cũng dần trở nên nhu nhược, như thế bất cứ ai cũng có thể giẫm lên đầu cô vậy.
Cho đến khi Diệp Vĩnh Khang trở về, cô mới lấy lại được cảm giác an toàn, tái lập tự tin, từng chút từng chút trở lại là người phụ nữ sắc sảo ban đầu.
Mặc dù cô không muốn sự việc vừa rồi xảy ra, nhưng vì nó đã xảy ra rồi nên không cần phải sợ hãi.
Đánh một người với đánh hai người cũng không có gì khác biệt lắm. Thà cứ tìm lại công bằng cho Tô Tô và Tiểu Mã còn hơn!
“Sếp Hạ, xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, em sẵn sàng xin lỗi họ, họ muốn phạt bọn em thế nào cũng được, em xin lỗi sếp Hạ”.
Tô Tô cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, trong lòng đầy áy náy, khóc lóc như mưa.
“Đừng khóc!”
Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói với Tô Tô: “Em không làm gì sai, sao lại khóc?”
“Tô Tô, em nhớ kĩ cho chị, làm người có thế nhượng bộ, có thể bao dung, nhưng không thể không có ranh giới cuối cùng!”
“Khóc cũng chẳng thay đổi được gì. Thứ vô dụng nhất trên đời này chính là nước mắt. Mọi chuyện đã đến nước này rồi. Khóc có ích lợi gì?”
“Người phải nói xin lỗi phải là chị mới đúng. Khiến em và Tiểu Mã bỏ lỡ cơ hội tốt để nổi tiếng rồi. Chị xin lỗi!”
Sau khi Hạ Huyền Trúc nói xong, cô lại nói với Thiên Diệp Nhi: “Diệp Nhi, lát nữa em đưa cho Tô Tô và Tiểu Mã một trăm nghìn tệ”.
“Em biết rồi, sếp Hạ”.
Thiên Diệp Nhi đáp lại.
“Sếp Hạ, chuyện này không được đâu, rõ ràng là chúng em…”
Tô Tô vội vã muốn phản bác.
“Câm miệng!”
Hạ Huyền Trúc lớn tiếng nói: “Cứ như vậy đi, nếu không muốn nhận thì lát nữa cầm tiền rồi ném vào thùng rác, Diệp Nhi, tiễn sếp Quách, Tiểu Mã và Tô Tô trở lại công ty!”
Sau khi dặn dò, Hạ Huyền Trúc đi thẳng về phía cửa mà không nhìn lại.
“Sếp Hạ…”
“Suỵt, nghe theo sự sắp xếp của vợ tôi đi”.
Lúc đầu, Quách Thụy Hoa và Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại nhìn mấy người họ rồi mỉm cười làm động tác im lặng, sau đó nhanh chóng cười đuổi theo Hạ Huyền Trúc.
“Sếp Hạ, chúng ta đi đâu vậy?”
Diệp Vĩnh Khang lẽo đẽo theo sao Hạ Huyền Trúc như một tên hầu.