Ông ta biết rất rõ nếu không có anh Diệp thì sẽ không có Tần Long Tượng.
Mặc dù bây giờ ông ta được công nhận là đại ca tuyệt đối của toàn bộ thế giới ngầm Giang Bắc, nhưng trong thâm tâm ông ta biết rất rõ rằng tất cả những gì ông ta có được ngày hôm nay đều là do anh Diệp ban tặng.
Và ông ta cũng biết Diệp Vĩnh Khang có thể nâng ông ta lên tận trời thì cũng có thể dìm ông ta xuống địa ngục, cho nên ông ta rất cung kính đối với Diệp Vĩnh Khang.
“Đừng câu nệ vậy làm gì, đều là người một nhà cả mà”.
Diệp Vĩnh Khang chưa từng ra vẻ với hai bố con họ, tiện miệng nói một câu rồi từ từ đi vào trang viên.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Tần Long Tượng và Tần Hạc lại tỏ ra kính trọng với Diệp Vĩnh Khang, có năng lực, nhưng lại khiêm tốn, không bao giờ tỏ vẻ ta đây, nhân cách của kiểu người này khiến hai bố con họ tôn trọng chết đi được.
“Anh Diệp, lần này đến là có chuyện gì muốn giao cho chúng tôi đi làm sao?”
Tần Long Tượng rót cho Diệp Vĩnh Khang một ly rượu, hai tay cung kính đưa qua.
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy ly uống một hớp, nói: “Không có chuyện gì lớn, thứ nhất là bởi vì đã lâu không gặp, nên đến nói chuyện với hai người một lát”.
“Thứ hai là muốn hai người nghe ngóng một người, cũng có lai lịch khá lớn, nghe nói người ta là vua thế giới ngầm của Giang Bắc”.
“Tôi chỉ đang tự hỏi, thế giới ngầm của Giang Bắc ngoài hai người ra còn có ai khác à?”
Bố con nhà họ Tần vẻ mặt khó hiểu.
Tần Long Tượng khó hiểu nói: “Không phải thế chứ nhỉ. Từ khi gặp được anh Diệp, thế lực của chúng tôi càng ngày càng lớn, cái khác không nói. Về phần giang hồ ngầm rộng ba mẫu ở Giang Bắc, tuyệt đối không có người nào có thế sánh ngang với tôi, đối phương tên là gì?”
Diệp Vĩnh Khang suy nghĩ một chút nói: “Tên của người đó rất lạ, hình như là gì mà Hoàng Thử Lang ấy”.
“Cái gì, Hoàng Thử Lang?”
Bố con nhà họ Tần nghe xong thì ôm bụng cười.
“Sao, hai người biết à?”
Diệp Vĩnh Khang nghi ngờ hỏi.
“Còn hơn cả biết ấy chứ!”
Tần Hạc cười nói: “Hoàng Thử Lang là thuộc hạ của chúng tôi, đã theo chúng tôi nhiều năm”.
“Người của hai người?”
Diệp Vĩnh Khang tự hỏi: “Vậy thì tại sao người ta lại nói rằng đó là vua của giang hồ thế giới ngầm Giang Bắc?”
Tần Hạc cười nói: “Chuyện này cũng phải nói lại, tên Hoàng Thử Lang này có đầu óc rất tốt, nhạy bén linh hoạt, năng lực cũng tốt, cũng là kẻ tương đối nghĩa khí, mọi mặt đều tốt”.
“Nhưng sở thích lớn nhất của tên này chính là ra oai, oai với trời, với đất, với thiên hạ, chỉ cần là nơi hắn có thể ra oai thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua”.
“Thường khi tôi cùng bố tôi ra ngoài, nếu không cần thiết, chúng tôi chỉ mang theo một tài xế là được rồi, hơn nữa phần lớn thời gian đều tự mình lái xe”.
“Tên Hoàng Thử Lang kia thì lại ngược lại. Mỗi lần ra ngoài đều có một đám người đi theo”.
“Hơn nữa lại thường ra oai, nói rằng Giang Bắc không có chuyện gì mà anh Hoàng không đối phó được”.
“Dựa vào khả năng ra vẻ của hắn, người ta bị dọa sợ là chuyện bình thường”.