Mục lục
Long Thần Điện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 787


“Phát súng vừa nãy là cậu cá cược với sòng bạc, còn phát súng này là cậu và tôi cá cược với nhau, tôi sẽ bắn trước”.


“Nếu như cậu thua thì mạng của cậu sẽ giao cho tôi, còn nếu cậu thắng thì tôi không chỉ bảo đảm cậu rời khỏi nơi này bình an vô sự, mà tôi còn cho cậu thêm ba mươi triệu tệ”.


Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nói.


Hả?


Vừa dứt lời, đám đông đồng loạt xuýt xoa.


“E là người này chưa uống thuốc nhỉ?”


“Vừa nãy tôi đã thấy anh ta có gì đó không đúng lắm!”


“Hóa ra là một kẻ điên, xem ra vừa nãy ông chủ Hoàng gặp may!”


Mọi người nhao nhao bàn luận, vừa nãy Hoàng Thử Lang mới đổ mồ hôi, bây giờ lại toát mồ hôi như mưa.


“Ông nội nhà anh, vừa nãy tôi còn tưởng anh là cao thủ, không ngờ lại là một kẻ điên, chết tiệt, nếu không phải mạng tôi lớn, suýt chút nữa đã chết trong tay anh rồi!”


Hoàng Thử Lang sợ thót tim, mắng chửi.


“Diệp…”


Tần Hạc định thần lại, vừa mới mở lời đã đã thấy Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, ra hiệu bình tĩnh đừng nóng vội.


“Cậu dám cược với tôi không?”


Ánh mắt Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chàng trai đeo kính, phớt lờ những lời bàn tán xung quanh.


Tuy nhiên, phản ứng của chàng trai đeo kính hơi kỳ lạ, với xác suất chết như vừa nãy, cậu ta tỏ ra vô cùng bình tĩnh, coi như không hề có chuyện gì xảy ra.


Nhưng lúc này rủi ro đã chuyển hướng, hơn nữa còn có thêm ba mươi triệu tiền cược có thể nói là thắng chắc, nhưng vẻ mặt của cậu ta vẫn rất khó coi, ánh mắt liếc qua liếc lại, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.


Vài giây sau, chàng trai đeo kính đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, mạnh mẽ gật đầu đáp: “Được!”


“Tốt!”


Diệp Vĩnh Khang cười nhạt nói, sau đó ngón trỏ chậm rãi bóp cò súng.


Bầu không khí trong sảnh lớn như đông cứng lại.


Tất cả đều nín thở, có người nhát gan thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám đối mặt với cảnh tượng đẫm máu sau đó.


Tần Hạc càng siết chặt tay, toàn thân lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên làm như vậy.


Chỉ có Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đang gân cổ lên nói với giọng điệu châm chọc: “Có cần lấy cho anh một cái đệm lót không? Bằng không lúc nổ nát óc sẽ khó coi lắm đấy”.


Diệp Vĩnh Khang cười khẩy đáp: “Cảm ơn, không cần”.


Ngay lập tức, ngón trỏ khẽ ấn!


Cạch!


Âm thanh va chạm kim loại lanh lảnh vang lên.


Lúc này, mọi người có mặt đồng loạt há hốc mồm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK