*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó, Lý Bồi Hùng cảm thấy choáng váng, hai chân không tự chủ được mà run lên bần bật, trán lấm tấm những hạt mồ hôi, lưng cũng đã ướt đẫm từ lâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng và nỗi sợ hãi vô tận!
Phịch!
Hai đầu gối của Lý Bồi Hùng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc lóc, thảm thiết cầu xin: “Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, cầu xin anh tha cho tôi một lần, tôi không dám nữa…”
Lúc này, Lý Bồi Hùng mới nhận ra rằng mình đã đắc tội với một vị đại thần tôn quý cỡ nào.
Hạ Đức Giang là nhân vật như thế nào?
Cho dù gia chủ của tam đại gia tộc khi đứng trước mặt ông ta cũng phải cung kính tôn trọng!
Nhưng trong cuộc điện thoại vừa rồi, thái độ sợ hãi đó của Hạ Đức Giang cũng đủ để cho thấy người thanh niên bình thường trước mặt này có lai lịch đáng sợ đến mức nào!
“Anh Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không dám nữa!”
Lý Bồi Hùng dập đầu như đập tỏi, máu trên trán đã bắt đầu rỉ ra.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không có phản ứng gì, tiếp tục chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Cuốn tiểu thuyết kỳ lạ mà trước đây anh đọc đã bị gián đoạn rất nhiều ngày, hôm nay đột nhiên cập nhật chương mới.
Mặc dù cuốn tiểu thuyết này vẫn như trước đây, một rổ các lỗi chỉnh tả, câu cú không mượt, logic thì càng hỗn loạn, rối rắm.
Nhưng kỳ lạ là dù Diệp Vĩnh Khang có mắng chửi tác giả của cuốn tiểu thuyết này bao nhiêu lần đi chăng nữa, mỗi khi cập nhật chương mới anh sẽ lập tức vào đọc ngay.
“Viết linh tinh cái gì thế không biết!”
Diệp Vĩnh Khang đọc xong lại chửi mắng một câu như mọi ngày, nhưng đúng lúc này đột nhiên phát hiện, độc giả của cuốn tiểu thuyết này đã tăng lên ba người.
Trước đó, Diệp Vĩnh Khang là độc giả duy nhất của cuốn tiểu thuyết nát tươm này.
“Ha ha, không ngờ rằng, độc giả của tôi lại tăng thêm hai người đấy”.
Lúc này, tác giả dường như biết được Diệp Vĩnh Khang vừa đọc xong, trong hộp chat đột nhiên hiện lên một câu.
Diệp Vĩnh Khang tức giận đáp lại: “Còn sống cơ à, tôi tưởng anh chết rồi chứ, cập nhật chương mới lâu như vậy, sao rồi, một cuốn tiểu thuyết hơn một triệu từ, đến giờ đã có hẳn ba độc giả rồi đấy, anh tự hào lắm đúng không?”
“Ha ha, vậy thì anh không hiểu rồi, có tư cách làm độc giả của tôi cũng giống như anh vậy, đều không phải người bình thường”.
Tác giả nhanh chóng phản hồi.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên có hứng thú: Hả? Không phải người bình thường? Vậy thì là người gì?
Sau vài giây, tác giả chậm rãi gõ ba ký tự lớn đỏ như máu vào hộp chat: Kẻ hủy diệt!
Xem ảnh 1