Lý Thanh Từ nghiêng đầu xấu hổ, bởi vì trong lòng cô ấy biết rằng Diệp Vĩnh Khang chỉ đồng ý vì những gì đã làm với cô ấy lần trước.
“Anh Diệp, khi phân tích vụ án trước đó tôi có một điểm không hiểu”.
Đỗ Duy Minh chậm rãi nói: “Tôi cũng có thể coi là một nhà điều tra tội phạm lão làng, cũng đã gặp qua vô số người, kẻ tài người giỏi đã gặp qua không ít”.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu làm cách nào để viên đạn trúng mục tiêu cách mặt đất trong vòng hai mét ở một nơi cao hàng chục tầng như vậy?”
Những người khác cũng lần lượt dựng lỗ tai lên, hiển nhiên trong lòng đều có cùng thắc mắc với Đỗ Duy Minh “Vấn đề này, nếu nói tỉ mỉ ra thì rất phức tạp, nó thuộc về chuyên ngành”.
Diệp Vĩnh Khang xoa nhẹ thái dương, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: “Tóm lại, trên lý thuyết, một khi viên đạn vượt quá tầm hiệu quả, sẽ mất khống chế”.
“Khi không khí ổn định, viên đạn sẽ rơi theo hình parabol”.
“Nhưng vào thời điểm xảy ra vụ việc và tình huống vừa rồi, xung quanh đều có gió lớn, vì vậy quỹ đạo của viên đạn đương nhiên sẽ thay đổi”.
“Cộng với viên đạn đáp ứng được các thông số môi trường, cũng như yếu tố thời điểm và góc bắn”.
“Với tác dụng của luồng không khí, có thể vạch ra quỹ đạo bay của viên đạn một cách hoàn hảo. Tôi nói thế chắc mọi người hiểu rồi chứ hả”.
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, hiển nhiên không hiểu hết lời Diệp Vĩnh Khang vừa nói.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng, người thanh niên có vẻ ngoài giản dị trước mặt là một tay bắn tỉa hàng đầu, người có thể điều khiển quỹ đạo trong bất kỳ môi trường nào!
Diệp Vĩnh Khang không có ý định tiếp tục giải thích, bởi vì chuyện này phải nếu muốn nói rõ ràng tỉ mỉ, nói mấy ngày đêm cũng không hết.
Đi thẳng vào chủ đề nói: “Trước tiên mọi người nói suy nghĩ của mọi người đi, vụ án này sẽ giải quyết tiếp như nào”.
Lý Thanh Từ dẫn đầu và nói: “Nếu đã biết vị trí nơi kẻ sát nhân ra tay, việc đầu tiên cần làm là xem tất cả camera giám sát ở khu vực xung quanh và tìm manh mối về kẻ sát nhân”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong gật đầu: “Kế hoạch của cô đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác”.
“Tại sao?”
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười ranh mãnh: “Cô mở camera giám sát ra sẽ biết”.
Một nhóm người đã thành lập một văn phòng tạm thời trên tầng thượng.
Ngay sau đó, thông qua các phương tiện kỹ thuật, tất cả các đoạn camera giám sát của tòa nhà này và xung quanh đã được đưa ra.
Nhưng điều kỳ lạ là trong những camera giám sát này, không có một manh mối nào cả!
Thậm chí còn không có cả manh mối nào về việc làm thế nào kẻ sát nhân lên được sân thượng hoặc rời đi như nào!
“Thế này là thế nào, chẳng nhẽ hung thủ mặc áo tàng hình?”
Tiêu Chấn gãi đầu nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Nếu kẻ sát nhân thật sự có áo choàng, thì cũng không cần phiền phức như vậy”.