"Hắn nói rằng trận chiến đầu tiên là trận chiến quyết định, một khi chiến sẽ định lại thế cục cũng rất dễ hiểu.
Điện Long Thần chúng ta là vua tuyệt đối ở Nam vực".
"Thạch Hữu Sâm muốn thông qua trận chiến quyết định với chúng ta để trở thành vua mới của Nam vực".
"Thiên Ảnh, mặc dù Thạch Hữu Sâm có dũng khí, không có chiến lược, nhưng hắn lại táo bạo và liều lĩnh.
Cô phải lưu tâm hơn khi đối phó với hắn đấy, đừng đánh trực diện với hắn, mà hãy dùng mưu!"
Diệp Vĩnh Khang không hề lo lắng về chuyện này, Thạch Hữu Sâm tuy mạnh nhưng lại thiếu mưu trí, nếu thực chiến, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của Điện Long Thần.
Chỉ là điều đáng lo ngại nhất là Điện Long Thần không chỉ là đối thủ của Ám Dạ Các, nếu vì Ám Dạ Các mà bị tổn hao lực lượng, không ai có thể đoán trước được liệu có kẻ nào thừa nước đục thả câu hay không.
"Điện Chủ yên tâm, tôi đã bố trí cẩn thận rồi.
Chỉ cần Ám Dạ Các dám tới, bọn họ nhất định sẽ một đi không trở lại, nhưng…"
Giọng điệu của Thiên Ảnh đột nhiên có chút do dự.
"Nhưng cái gì?"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Điện Chủ, lần này Sử Thiên Vương mất tích có liên quan gì với Ám Dạ Các không?"
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trùng xuống!
Sử Nam Bắc không thể biến mất mà không có lý do, hơn nữa vào thời điểm này, Ám Dạ Các trùng hợp lại có động thái lớn như vậy, cho nên hai chuyện này có thể có mối liên hệ bí mật nào đó!
"Thiên Ảnh, cô tiếp tục canh gác trụ sở, ngoài ra, bí mật cử một vài người đáng tin cậy đến Hải Á để điều tra chuyện này".
"Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, ngoại trừ những người liên quan đến chuyện này, thì phải giữ bí mật với những người khác!"
"Ngay khi có bất kỳ manh mối nào, hãy báo cáo cho tôi càng sớm càng tốt!"
"Vâng, tuân mệnh!"
Cúp điện thoại xong, Diệp Vĩnh Khang một mình đứng trên ban công, nhíu mày.
Trong lòng đột nhiên có một suy đoán mà chính mình cũng không dám đối mặt.
Coi như Ám Dạ Các có âm mưu chống lại Điện Long Thần đi, thì Sử Nam Bắc cũng phải nhanh chóng trở về trụ sở ngay khi nhận được tin báo chứ, không có lý do gì để biến mất dạng thế cả.
Cho nên việc anh ấy biến mất đột ngột không rõ lý do, chắc chắn có điều gì đó không thể nói ra đằng sau, hoặc anh ấy đã !
Diệp Vĩnh Khang không dám tiếp tục nghĩ tới.
Sử Nam Bắc là người anh em của anh, anh tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Sử Nam Bắc!
"Sao anh lại đứng trên ban công thế, Tiểu Trân ngủ chưa?"
Lúc này Hạ Huyền Trúc cũng đã về rồi, cô đặt túi xách xuống, thậm chí còn không thèm thay giày, chỉ nằm dài trên ghế sô pha với vẻ mệt mỏi, không khó để nhận ra hôm nay cô đã phải vất vả nhiều.
"Ừ, Tiểu Trân mới ngủ rồi, bên công trường thế nào rồi?"
Diệp Vĩnh Khang vừa hỏi vừa ngồi xổm trên mặt đất giúp Hạ Huyền Trúc thay giày.
"Đừng nhắc tới nữa, đầu em sắp nổ tung rồi".
Hạ Huyền Trúc thở dài: "Hôm nay em đã chạy như ngựa vì chuyện này, cũng đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ, nhưng bọn họ đều nói chuyện như thế này rất khó giải quyết".
"Nếu họ chỉ muốn ít tiền, thì em bỏ ra cũng được, nhưng họ rõ ràng đang cố tình quấy rối thì đúng hơn".
"Em chỉ không thể hiểu được, bình thường em không chọc vào, động vào ai, vậy làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa nói đến việc xây dựng xong, chỉ riêng việc thuận lợi khởi công thôi đã rất khó khăn rồi".