Nhưng đối với Diệp Vĩnh Khang không khác nào đập chết một con ruồi.
“Anh Diệp, người này chết rồi, manh mối đứt rồi”.
Tần Hạc khẽ nhíu mày, cảm thấy lần này Diệp Vĩnh Khang hơi cẩu thả, dù sao vẫn chưa lấy được chút tin tức nào từ miệng đối phương.
Diệp Vĩnh Khang cười lãnh đạm, ánh mắt rơi vào người chàng trai đeo kính, đang chuẩn bị lên tiếng, Hoàng Thử Lang ở bên cạnh đã nhanh chóng đẩy một cái ghế tới, cười gian trá nói: “Anh Diệp, anh ngồi uống hút điếu thuốc trước đi, chuyện này tôi có thể giải quyết được”.
“Đối phó với một nhân vật nhỏ như vậy, nếu như anh đích thân ra mặt vậy thì hạ thấp giá trị của bản thân quá, để tôi tới trước, nếu như làm không tốt thì anh ra mặt sau, được không?”
Nhìn vẻ mặt cười hi hi gian xảo của Hoàng Thử Lang, Diệp Vĩnh Khang nghi hoặc hỏi: “Anh biết tôi muốn làm gì à?”
Tần Hạc ở bên cạnh nói đùa: “Dù sao cũng không vội, chi bằng để lão Hoàng thử trước đi”.
Diệp Vĩnh Khang do dự một chút, sau đó ngồi xuống ghế, Hoàng Thử Lang bắt đầu châm thuốc dâng trà cứ như một người hầu vậy.
Sau khi hai vị đại ca đã yên vị, Hoàng Thử Lang cũng kéo một cái ghế sang, trong lúc Diệp Vĩnh Khang tưởng rằng hắn định ngồi xuống, Hoàng Thử Lang đột nhiên mỉm cười với chàng trai đeo kính, nói: “Người anh em à, đứng lâu như vậy mệt rồi đúng không, ngồi xuống uống miếng trà”.
Trước lời mời nồng nhiệt của Hoàng Thử Lang, chàng trai đeo kính thận trọng ngồi xuống ghế, Hoàng Thử Lang vội vàng dâng điếu thuốc bằng hai tay, sau đó đích thân châm lửa.
“Khụ khụ!”
Không ngờ rằng chàng trai đeo kính vừa hút một hơi đột nhiên ôm chặt cổ họng ho sặc sụa.
“Ha ha, người anh em, cậu đừng nói với tôi rằng cậu không biết hút thuốc đấy nhé”.
Hoàng Thử Lang cười gian trá nói.
Chàng trai đeo kính gật đầu: “Nghe nói hút thuốc có thể khiến người ta bình tĩnh lại nên tôi muốn thử chút”.
“Này, đừng nghe người khác nói lung tung, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, không hút là tốt nhất, nói thật lòng tôi cũng bị dị ứng với mùi thuốc lá”.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thử Lang lập tức lấy lại điếu thuốc đang cháy đỏ rực, sau đó vất xuống đất giẫm bẹp.
“Anh em, cậu là người ở đâu?”
“Đông Hải, ở nông thôn”.
“Ồ, nhìn dáng vẻ của cậu chắc là sinh viên đại học nhỉ?”
“Không phải, tôi còn chưa học hết tiểu học, hồi nhỏ nhà nghèo quá”.
“Ồ ồ, không sao, không sao, học vấn không đại diện cho năng lực, giống như tôi này, tôi tốt nghiệp Thanh Bắc, bây giờ không phải vẫn phải quản lý mấy công ty niêm yết mệt như chó đấy thôi. Haiz, sớm biết thế này ngày xưa lúc thi đại học tôi đã không đi tranh chức thủ khoa rồi”.
“À, đúng rồi, người anh em à, vừa rồi cậu nói cậu là người Đông Hải, cậu nhất định là biết Vua Đông Hải đúng không, đó là người bạn lâu năm của tôi, từ nhỏ tôi và ông ta cùng nhau cởi chuồng lớn lên đấy, ha ha”.
“A? Cái này không đúng lắm, Vua Đông Hải hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng anh mới…”
“À à, hồi nhỏ ông ấy ăn nhiều nên lớn nhanh đấy mà, ha ha, kể chuyện hồi nhỏ của tôi và ông ấy có ba ngày ba đêm cũng không hết được, à đúng rồi, trong nhà cậu còn có anh chị em gì không?”