“Dì ơi, cháu còn muốn chơi con lắc lớn”.
Diệp Tiểu Trân vẫn chưa chơi đã, chỉ vào con lắc lớn kích thích phía trước.
“Hả?”
Trương Hiểu Đan hoảng sợ đến độ mặt mày trắng bệch: “Tiểu Trân, à… Hôm nay bà dì của dì đến, hơi không tiện, hay là lần sau chúng ta chơi nhé”.
Diệp Tiểu Trân khó hiểu nghiêng đầu hỏi: “Bà dì của dì? Chẳng phải bà dì của dì là bà ngoại cháu đó sao? Bà ngoại cháu đến thì tại sao dì không thể chơi con lắc lớn ạ?”
“Dì…”
Trương Hiểu Đan ngượng đỏ ửng mặt, không biết nên giải thích với Diệp Tiểu Trân thế nào.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Vĩnh Khang đứng một bên bị chọc cười: “Tiểu Trân, bố chơi với con nhé”.
“Ôi, tốt quá ạ, lát nữa con muốn ngồi ở nơi cao nhất đó”.
Diệp Tiểu Trân vui mừng kéo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trò con lắc lớn.
Vừa đi được vài bước, Diệp Vĩnh Khang bỗng dừng chân.
“Bố làm gì thế, sắp bắt đầu rồi ạ”.
Diệp Tiểu Trân gấp gáp nói.
“Tiểu Trân ngoan, con đừng nói chuyện”.
Vẻ mặt vui vẻ, hiền hòa vừa rồi của Diệp Vĩnh Khang bỗng dần trở nên nghiêm trọng.
Khoảng năm giây sau, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang co rút lại.
Súng!
Diệp Vĩnh Khang sống trong mưa bom bão đạn thời gian dài nên đã có phản ứng theo bản năng không thể giải thích được bằng khoa học với súng ống.
Chỉ cần có súng chĩa về phía anh trong vòng ba mươi mét, anh cũng có thể “ngửi” được mùi quen thuộc này trước.
Hơn nữa lần này không chỉ một khẩu súng mà theo phán đoán về mùi của Diệp Vĩnh Khang thì xung quanh ít nhất có hơn mười khẩu súng đang chĩa về phía này.
Nếu chỉ có một mình Diệp Vĩnh Khang thì chuyện này chẳng là gì với anh cả, anh có thể sống sót với cả máy bay đạn pháo thì còn sợ mười mấy khẩu súng này được sao.
Nhưng bây giờ thì khác, mười mấy khẩu súng đó không phải đang nhắm vào anh mà là Diệp Tiểu Trân, Hạ Huyền Trúc, Trương Hoa Phương, Hạ Đức Minh, Trương Hiểu Đan.