Đây chẳng phải là muốn trước khi lộ diện, khiến cho mình phải nợ người ta một ân tình, sau đó đào một cái hố lớn rồi bắt mình nhảy vào.
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang cũng không hẳn là ghét bác Hải, nhưng cũng không đến mức lo chuyện bao đồng.
“Cậu Diệp xin dừng bước!”
Quả nhiên ông lão bác Hải này thấy Diệp Vĩnh Khang đột nhiên rời đi lập tức trở nên lo lắng.
ùng lúc đó, đột nhiên bảy tám tên cường tráng lao ra từ xung quanh đứng chặn ở cửa.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, quay đầu lại trầm giọng nói: “Ý của bác Hải là không cho tôi đi à?”
Khi nói những lời này, trong lòng Diệp Vĩnh Khang đã không vui lắm, nếu như bác Hải dám mạnh miệng với anh, anh cũng không cần khách khí nữa.
Bác Hải nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, như thể đang do dự, sau đó đột nhiên khôi phục lại sắc mặt vui vẻ vừa rồi, cụ ta ra hiệu cho mấy người mặc đồ đen đó lùi ra, mỉm cười với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn bè đã quen biết lâu mà”.
“Mấy gia nô nhà tôi thiếu hiểu biết, hiểu nhầm ý của tôi, mong cậu Diệp không để bụng”.
“Nếu như cậu Diệp vẫn còn việc phải làm vậy tôi không giữ thêm nữa, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu không nói lên lời, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía cửa, trong lòng nghĩ ông lão này không phải là một tên trộm gà bình thường.
Trong vài giây do dự vừa rồi, 80% là cân đo đong đếm được mất, chỉ trong vài câu nói đã biến mình và cụ ta trở thành bạn bè lâu năm rồi, mở đường sẵn cho việc làm phiền mình sau này, đúng là một con cáo già.
Nhưng cũng mong ông lão này biết điều một chút, nếu như dám giẫm lên giới hạn cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang cũng không quan tâm cụ ta là Vua Đông Hải hay là Vua Tây Hải gì hết.
“Cậu Diệp!”
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị khởi động xe rời đi, Lãnh Tu đột nhiên vội vàng đuổi theo.
“Sao đấy, ông già đó hối hận rồi, bảo anh ra bắt tôi lại à?”
Diệp Vĩnh Khang cười đùa nói.
“Không, không, không, không, không!”
Lãnh Tu điên cuồng lắc đầu: “Tôi muốn cầu xin cậu Diệp một chuyện”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nhìn là thấy rõ tâm tư của đối phương, cười nói: “Yên tâm đi, tôi không hứng thú gì với chuyện của anh và con thỏ kia đâu, tôi cũng không phải người thích tám chuyện, anh không cần lo lắng sẽ bị ông già đó biết”.
“Nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một câu, Thỏ Vương đó cũng không phải loại hiền lành gì đâu, chuyện tình cảm anh còn kém cô ta vài bậc đấy, tự mình để tâm một chút, đừng để đến cuối cùng bản thân cũng bị kéo vào”.
“Không, cô ấy không phải loại người đó!”
Lãnh Tu lấy mặt dây chuyền hoa mai được đeo trên cổ Thỏ Vương ra, nghiêm túc nói: “Cô ấy đã tặng thứ quan trọng nhất của mình cho tôi rồi, nhất định không thể nào lừa tôi được”.
“Nếu cậu không tin tôi có thể mở ra cho cậu xem, bên trong có… Này, cậu Diệp, tôi còn chưa nói xong mà, cô ấy thật sự không phải loại người đó”.
Lãnh Tu nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi, đứng ở nơi đó thở dài, sau đó nhẹ nhàng mở mặt dây chuyền ra, nhìn viên đá đen có hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng kim bên trong, thở dài nói: “Cô ấy cho tôi thứ quan trọng nhất của mình rồi, làm sao có thể là loại người đó được?”