“Nếu súng nổ thì trò chơi kết thúc, người còn sống có thể rời đi cùng con gái các người”.
“Đương nhiên, nếu súng không nổ thì các người phải bước vào vòng chơi thứ hai”.
“Ngoài ra, bổ sung thêm là không được vi phạm quy tắc trò chơi, nếu không, con gái của các người sẽ phải gánh chịu hậu quả thay các người đấy.
Bắt đầu đi!”
Khẩu súng bạc lạnh lẽo nằm trong hộp.
Có thể trong giây phút tiếp theo, một trong hai người họ sẽ chết dưới họng súng này.
“Anh thông thạo vũ khí hơn em”.
Diệp Vĩnh Khang nói nhỏ chỉ Hạ Huyền Trúc mới có thể nghe thấy, sau đó đưa tay ra sau lưng Hạ Huyền Trúc, ra hiệu kéo, ý nói anh sẽ ra kéo.
Hạ Huyền Trúc gật đầu.
“Một, hai, ba!”
Hai người ra cùng lúc.
“Em làm gì vậy?”
Thấy Hạ Huyền Trúc không ra búa như đã định, mà lại ra bao, Diệp Vĩnh Khang chợt tức giận quát lớn.
Hạ Huyền Trúc cười nhạt: “Lúc nào anh cũng bảo vệ em, lần này, để em bảo vệ anh một lần đi”.
Nói xong, Hạ Huyền Trúc cầm khẩu súng lên, đặt nó vào thái dương.
“Đừng!”
Diệp Vĩnh Khang hét lên, nói với Hạ Tuyết Cầm: “Để tôi làm, tôi sẽ thay cô ấy!”
Hạ Tuyết Cầm chế nhạo lắc đầu: “Tôi nói rồi, nếu vi phạm quy tắc trò chơi thì con gái các người sẽ phải gánh chịu hậu quả”.
Diệp Vĩnh Khang nghiến răng, nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu, mạch máu trên trán nổi hằn lên.
Lúc này không ai có thể thấu hiểu được nỗi dằn vặt mà Diệp Vĩnh Khang đang phải gánh chịu.
Một bên là vợ, một bên là con gái.
Vậy mà một người chồng như anh chỉ có thể đứng bên cạnh trơ mắt nhìn.
“Vĩnh Khang, đời này được gả cho anh là may mắn nhất đời em, hãy chăm sóc thật tốt cho con gái chúng ta nhé!”
Hạ Huyền Trúc nói xong liền bóp cò không chút do dự.
Thời khắc này, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy từng tế bào trong cơ thể sôi trào, trái tim như bị hàng nghìn lưỡi dao sắc bén cứa qua.
Cạch!