Hạ Mộc Cẩn lại biểu tình chất phác gật gật đầu, “vâng” một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Sở Nam Xuyên lưu manh nhướng mày, cố ý hỏi cô,
“Nói như thế nào?”
Hạ Mộc Cẩn nhịn xuống xúc động ném di động của anh, hít một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nói từng chữ một,
“Tôi trở về ăn cơm với anh.”
Không nghĩ tới mẹ Sở Nam Xuyên lại có thể để Tiểu Quang làm thuyết khách, không biết vì sao, tâm đột nhiên hoảng loạn nhảy dựng, có chút cảm giác nguy cơ gấp gáp.
Khóe miệng Sở Nam Xuyên chợt nhếch, quyết đoán miệng lại tiện **,
“Không phải vừa rồi còn một mực cự tuyệt tôi ư?”
“Anh ---” Sắc mặt Hạ Mộc Cẩn càng đỏ, đứng ở bên cạnh bàn cà phê không đi nữa
Sở Nam Xuyên nhanh chóng quay lại, vừa gật đầu lại cúi người, ngao ngao gào,
“Cô nãi nãi nhanh đi thôi!
Nếu trở về Tiểu Quang không thấy được cô, phỏng chừng sẽ liều mạng với lão tử! Rốt cuộc cô mới là người phụ nữ thằng bé yêu sâu đậm nhất ~~~”
……
Nhìn biểu tình ác hàn trách móc của người đàn ông, Hạ Mộc Cẩn bỗng chốc nở nụ cười, nhịn không được hơi cong khóe môi.
Sau đó lại lãnh đạm trừng anh một cái, dẫm giày gót nhỏ, vung đầu liền rời đi.
Phía sau, người đàn ông đuổi theo gọi,
“Mẹ của con trai tôi, cô chờ tôi một chút nha……”
Biệt thự nhà họ Sở.
Xe thể thao Lamborghini vững vàng dừng lại.