Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống,
“Tôi cái gì cũng không làm, chỉ giúp em tắm rửa.”
Thịnh Vị Ương đặc biệt mờ mịt chớp chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ ủy khuất toàn bộ viết mấy chữ to “Tôi không tin”.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhịn không được xúc động tát bay cô, hung hăng cắn răng một cái,
“Tôi có cầm ** thú như vậy sao!”
Đại não Thịnh Vị Ương chết đi một giây, phun ra một chữ,
“Có.”
……
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái,
“Em……”
Rất có một bộ dáng hung tàn muốn đánh cô dính lên vách tường, gỡ cũng không gỡ xuống được.
Lúc này Thịnh Vị Ương mới hậu tri hậu giác điên cuồng lắc đầu, theo bản năng gắt gao ôm lấy cổ Hoàng Phủ Bạc Ái, sợ anh vung tay ném bay chính mình, hai chân nhỏ bị kiềm chế còn treo vung lắc lư trên không trung,
“Không có không có, anh đối với tôi tốt nhất! Vừa rồi ở khách sạn còn đã cứu tôi một mạng! Anh tốt nhất!”
Lúc này sắc mặt đen sì của Hoàng Phủ Bạc Ái mới dễ nhìn hơn một chút,
“Vậy cởi quần áo tắm rửa.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Cô quả nhiên lại đào hố to cho chính mình rồi……
……
Hoàng Phủ Bạc Ái đã động tác thuần thục cởi váy của Thịnh Vị Ương.
Vừa thấy chính là tay lão luyện, Thịnh Vị Ương yên lặng thầm nghĩ, nhưng mà hôm nay tên này lại có thể không trực tiếp xé quần áo của cô.
Một trận khí lạnh đánh úp lại, Thịnh Vị Ương cởi đến chỉ còn một cái quần lót, nhịn không được rùng mình run lên một chút, thân thể tuyết trắng xinh đẹp ở trong sương mù khí nóng càng thêm dụ người.