Chỉ có buổi tối mỗi ngày lúc cô sắp ngủ, gửi cho cô một tin nhắn nói ngủ ngon, hơn nữa phía sau còn có hai chữ, “Đừng nhớ”!
Đừng nhớ anh quỷ á!
Tự mình đa tình! Em mới không nhớ anh đâu!
Ngoài cửa sổ, ánh trăng xuyên qua khe màn, rơi xuống trắng vụn đầy đất.
Hạ Mộc Cẩn nằm ở trên giường, đôi mắt trừng đến lớn nhất nhìn di động bên gối.
Một tuần này đều là một mình cô ở tiểu khu bên này, Tiểu Quang ở lại biệt thự bồi ông bà nội.
Sở phu nhân khẳng định cũng hy vọng Hạ Mộc Cẩn có thể cùng Tiểu Quang, nhân cơ hội này liền ở lại biệt thự, làm con dâu của bà.
Nhưng mà, bởi vì một tuần này đều không có nhận được điện thoại của mỗ nam, Hạ Mộc Cẩn có chút thương tâm, cảm giác Sở Nam Xuyên cũng không có quá để ý cô, cho nên không có đáp ứng, hơn nữa một tuần này msster có rất nhiều buổi diễn, một mình cô ở nhà càng tiện hơn.
……
Bình thường lúc 10 giờ tối tin nhắn của Sở Nam Xuyên sẽ tới, bởi vì cô vào khoảng thời gian này liền đi ngủ, nhưng hiện tại đã sắp 11 giờ, anh lại chưa gửi tin nhắn cho cô.
Đây là cơ hội anh nói cho anh, để anh tới chứng minh anh có thể cho cô và Tiểu Quang một gia đình hoàn chỉnh?
Đến một cú điện thoại cũng không gọi cho cô! Hoàn toàn đều là gạt người!
Cô đã là mẹ của đứa bé, cũng không phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, lại có thể vẫn ngây thơ tin tưởng lời nói của đàn ông như vậy!
Hạ Mộc Cẩn khép mắt tiễn, sau đó giống như đã hạ quyết tâm.
Không đợi nữa! Thích làm gì thì làm! Cô muốn ngủ! Cô cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh!
Ánh sáng trắng lốm đốm, Hạ Mộc Cẩn cắn đôi môi màu hồng nhạt, trong mắt giống như nổi lên một tia cô đơn ủy khuất.
Sau đó liền lật người, quay đầu đi.