Hoàng Phủ Bạc Ái bước nhanh như bay đi đến phòng bếp, một phen chế trụ eo Thịnh Vị Ương, cổ tay dùng sức, thân hình nhỏ xinh liền xoay người đâm vào trong lòng ngực bá đạo của anh.
Thịnh Vị Ương bỗng chốc trừng lớn mắt đào hoa, sao anh ta trở lại rồi?
“Hoàng Phủ ba tuổi, sao anh -- ô **……”
Lời phía sau hỏi chưa xong, đã bị môi mỏng lạnh băng của người đàn ông bá đạo phong tỏa, nuốt tất cả vào trong bụng, hóa thành nụ hôn nóng bỏng, đũa bạc cầm trong tay rơi trên thảm.
Thịnh Vị Ương bị Hoàng Phủ Bạc Ái đặt ở trên đài lưu ly, phía trước là lồng ngực thiêu đốt của anh, siết chặt vòng eo không ngừng ngửa ra sau.
Thịnh Vị Ương cảm thấy eo của mình thật sự sắp bị chặt đứt, không khí dưới hơi thở cũng càng ngày càng loãng.
Nụ hôn của người đàn ông quá mức bá đạo, duỗi tới chỗ sâu nhất trong cổ họng, cường thế cắn nuốt cô, không buông tha mỗi một tấc nụ hoa trong miệng, giống như muốn cắn nuốt cả người cô.
Cái loại cảm giác này, làm Thịnh Vị Ương có chút sợ hãi……
“Ô ** ô……”
Nước bọt chảy xuôi giữa bốn cánh môi, tràn ra tiếng nhẹ nuốt khó chịu của thân thể nhỏ xinh.
Thịnh Vị Ương vừa gắt gao nắm chặt bả vai Hoàng Phủ Bạc Ái, vừa vô lực đấm đánh, cô thật sự muốn tắt thở.
……
Nhìn con ngươi trong suốt sóng nước mênh mông của cô, thấm lên một tầng hơi nước xinh đẹp, trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, lại mổ hôn một cái trên môi cô, lúc này mới chưa thoả mãn buông lỏng Thịnh Vị Ương ra.
Trước nay anh đều không phải đàn ông ham muốn, nhưng mà, đối với con báo nhỏ, lại có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt thậm chí đến chính anh cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Hô……”