Thịnh Vị Ương vẫy gọi nói,
“Có thể đi trở về, bằng không thiếu gia ba tuổi kia lại sẽ phát giận quăng ngã đồ vật.”
Trong tay hai người đàn ông mang theo tất cả túi tiện lợi lớn nhỏ, đuổi theo sát, vừa nghe mỗ nữ lẩm bẩm nói xấu thiếu gia nhà bọn họ,
“……
Hoàng Phủ biến thái tính tình hư hỏng, tính cách thô bạo, động một chút liền quăng ngã đồ vật.”
“Cả ngày mặt đen, lạnh như băng, giống như người khác thiếu anh ta năm trăm vạn! Nói anh ta là Hoàng Phủ Sith một chút cũng không ủy khuất anh ta!”
“Sao hai người còn chịu đựng được nam ấu trĩ ba tuổi kia? Nhất định rất thống khổ, rất sốt ruột, thể xác và tinh thần đều không phát triển khỏe mạnh……”
Nói xong, Thịnh Vị Ương còn ném cho hai người một ánh mắt đồng tình vô hạn.
Hai người đàn ông vốn dĩ không cảm thấy gì, bọn họ từ khi bảy tám tuổi liền đi theo bên người Hoàng Phủ Bạc Ái, đã sớm thành thói quen.
Chỉ là, đột nhiên bị thiếu phu nhân nhà mình vừa nói như vậy, hơn nữa những câu đó đều đâm thẳng vào tim, vì thế liền càng nghĩ càng tâm tắc, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng cho chính mình.
……
Cuối cùng Thịnh Vị Ương gật gật đầu, ngữ khí kéo dài thở dài một tiếng,
“Thật là vất vả cho hai người.”
Nháy mắt, Bạc Nhị và Bạc Tứ cảm động đến nước mắt ròng ròng,
“Thiếu phu nhân……”
Chẳng được bao lâu liền trở lại biệt thự.
Hoàng Phủ Bạc Ái ngồi dưới giàn hoa trong hoa viên ở trước biệt thự, rất xa, liền nghe thấy tiếng cười của Thịnh Vị Ương.
Vừa nhấc đầu, liền thấy Thịnh Vị Ương đã trở lại, hai thuộc hạ của anh hộ pháp đi theo trái phải, trong tay mỗi người đều mang theo túi đựng tràn đầy.