Thịnh Vị Ương gục khuôn mặt nhỏ xuống, nói chuyện đều hữu khí vô lực.
“Không sấy.”
“Cút.” Hoàng Phủ Bạc Ái hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Em thật muốn chết có phải không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo ôm cô ở trong ngực, trong tay cầm máy sấy, động tác thoạt nhìn quái dị lại không được tự nhiên giúp cô sấy tóc.
Tóc cô rất ngắn, thực mềm, tựa như tơ lụa tốt nhất, anh luôn nhớ nhung cảm giác mềm mại tóc đen lượn quanh.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên mở miệng,
“Vừa rồi ở trên yến hội sao lại như vậy, em đi WC sao lại đi đến bể bơi.”
Thịnh Vị Ương hạ thấp cằm, giọng nói rầu rĩ truyền đi lên,
“Ừ, muốn đi vườn hoa hít thở không khí, đi đi liền không cẩn thận ngã xuống bể bơi.”
“Thật là ngu xuẩn!” Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng khinh bỉ, “Đi đường cũng đều có thể rớt vào trong nước, khó trách lão già mắng em là con nhóc ngu xuẩn!”
Thịnh Vị Ương bĩu môi.
Cô không có nói với anh, thật ra khi cô đi đến bên cạnh bể bơi, có người đột nhiên đẩy cô từ sau lưng, lúc đó cô mới ngã xuống.
Lại có lẽ là cô suy nghĩ nhiều, rốt cuộc lúc ấy vườn hoa ngoài khách sạn nơi nơi đều là khách khứa tham gia tiệc tối, rộn ràng nhốn nháo, có lẽ là ai đó không cẩn thận thôi.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại ghét bỏ cúi đầu liếc nhìn cô một cái,
“Em là bẩm sinh liền sợ nước như vậy?”
Động tác sấy tóc trong tay thoạt nhìn muốn không được tự nhiên bao nhiêu liền có không được tự nhiên bấy nhiêu, mỗ nam lại còn vẻ mặt tự tin không biết từ đâu tới, sấy đến rất hăng hái →_→……
“Không phải,” Thịnh Vị Ương lúc lắc đầu, “Trước kia tôi rất thích bơi lội, tuy rằng cần phao bơi.”
“Vậy sao sau này lại sợ?”
“Khi còn nhỏ có một lần nhà của chúng tôi và một nhà bác cả cùng đi bờ biển nghỉ hè, anh biết cái loại quả bóng đi bộ chơi trên nước của trẻ con không?”
“Lúc ấy tôi đang chơi ở bên trong cầu, Thịnh Mạt Ly cố ý chọc một cái lỗ, sau đó liền có nước tiến vào, thiếu chút nữa đã chết đuối, sau đó liền có bóng ma tâm lý.”