Ánh mắt Thịnh Vị Ương hơi lay động, giống như một viên đá cuội xinh đẹp bỗng nhiên rơi vào dòng nước trong suốt, nổi lên từng vòng sóng nước liễm diễm.
Ba tuổi!
Nam Tiểu Tố vô hạn sâu kín thở dài một hơi,
“Được, Tiểu Ương Tử, tớ đi ra ngoài mua bữa sáng cho hai người, cậu cứ nhìn nhìn ông chồng suy yếu nhà cậu cho thật đã đi!”
Nam Tiểu Tố vung tay, vác mũ bảo hiểm lên, xoay người đi ra phòng bệnh.
Thực ngự tỷ! Thực tiêu sái!
“Két”, vừa ra khỏi cửa, vừa mới chuyển thân, Nam Tiểu Tố liền nhìn thấy người đàn ông dựa vào trên vách tường hành lang dài.
Bỗng chốc, khóe miệng còn treo tươi cười liền cứng đờ, nháy mắt nghĩ đến buổi tối hôm trước ở bệnh viện, cô nằm bò lên bả vai của anh, khóc đến gọi là nước mắt nước mũi chảy dài.
Hình ảnh kia, đến chính cô cũng không thể nhẫn a a……
……
Cơ bắp khuôn mặt Nam Tiểu Tố run lên, sau đó làm bộ bình tĩnh chào hỏi,
“Kỳ Mộ Phi, tới sớm như vậy.”
“Cô sớm hơn.” Kỳ Mộ Phi nhướng mày, đứng thẳng chân, ngữ khí nhàn nhạt.
Anh tuyệt đối sẽ không nói, anh sẽ đến đến sớm như vậy, là bởi vì tối hôm qua nghe được Nam Tiểu Tố nói sáng sớm cô sẽ tới đây thăm Thịnh Vị Ương.
Khụ khụ.
Nam Tiểu Tố yên lặng gật đầu, trong lòng nói thầm.
Vô nghĩa! Bảy giờ sáng cô liền dậy rồi được không? Sau đó liền đi thẳng đến bệnh viện!