Đồng thời, hung hăng vươn tay lên, “Rầm” một tiếng! Trong không khí tĩnh mịch chợt vang lên tiếng vỡ vụn, anh vung tay đánh nghiêng chén canh cô đang bưng trong tay.
Canh nóng bỏng, toàn bộ hắt ở trên mu bàn tay trái của cô!
Dọc theo ngón tay mảnh khảnh cuồn cuộn chảy xuống, canh đặc sệt ngăn chặn khí nóng, nháy mắt, da thịt trên mu bàn tay trắng noãn liền một mảnh sưng đỏ nhìn thấy ghê người.
Chén sứ ném bay đến trên tường, bể nát đầy đất……
Trên mu bàn tay đau rát mãnh liệt, gần như trong nháy mắt khiến Thịnh Vị Ương chảy ra nước mắt, lại cường ngạnh cắn răng nhịn xuống.
Đón ánh mắt chết chóc giống như cừu hận của người đàn ông, cả người hơi không thể nhận ra run rẩy một chút, đè nén ủy khuất tràn ngập trong lòng, trực tiếp hỏi anh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh đang nói cái gì?”
……
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng cười một tiếng, giống như nghe được tiếng cười hay nhất cũng là châm chọc nhất thế giới, cười đến linh hồn Thịnh Vị Ương đều đang run rẩy.
“Thịnh Vị Ương, không phải cô đã ăn xong bữa tối rồi ư? Lại diễn trò ăn cơm ở trước mặt tôi, không sợ căng chết à!”
Anh mang theo cười lạnh chất vấn, làm cả người Thịnh Vị Ương run lên, bỗng chốc, trừng lớn đồng tử,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh lại phái người giám thị tôi?”
Ý cười hung ác nham hiểm của Hoàng Phủ Bạc Ái càng lạnh hơn, Thịnh Vị Ương nhìn đến ánh mắt chấn động, ha hả, cô lại còn có thể đúng lý hợp tình như vậy!
--
Mẹ nó anh hoàn toàn không có phái người đi theo cô!
Bạc Tứ sẽ ở sân bay, còn có thủ hạ ngầm, đều là anh phái đi theo dõi Kiệt Hận Thiên, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới chính là, lại có thể sẽ ở sân bay nhìn thấy cô và Kiệt Hận Thiên ở bên nhau!
Trước khi cô trở về, Bạc Nhị gọi điện thoại báo cáo với anh, hóa ra một năm trước cô và Kiệt Hận Thiên đã quen biết nhau ở nước Mỹ.
Thịnh Vị Ương, tôi lại có thể tin cô!
Tôi lại có thể lựa chọn tin tưởng cô……