Thịnh Vị Ương chỉ muốn nhanh chóng trở về,
“Điều kiện gì, mau nói.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi cúi đầu, dán da thịt non mịn của cô, ghé vào bên tai cô nói một câu, khóe miệng cười đến cực kỳ hư hỏng.
“Bốp”!
Tròng mắt Thịnh Vị Ương mở lớn, tên này lại có thể……
……
“Hửm?” Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái nghiền ngẫm một tiếng, “Tiểu Vị Ương?”
Thịnh Vị Ương chợt cắn môi, một bộ dáng liệt sĩ khẳng khái bi tráng, sau đó chợt 囧, giọng nói mềm mại,
“Được……”
Động tác tức giận này nhìn ở trong mắt Hoàng Phủ Bạc Ái, quả thực chính là anh túc dụ hoặc!
Thịnh Vị Ương tiếp tục đẩy anh, vừa thẹn lại giận,
“Lần này có thể lái xe đi trở về chưa!”
“Chưa thể.”
“Ba tuổi anh ---”
“Tiểu Vị Ương em phải hôn anh một cái.” Ánh mắt tà ác của Hoàng Phủ Bạc Ái bắt lấy cái miệng nhỏ anh đào của cô.
Thịnh Vị Ương cảm thấy mặt cô đều nóng đến sắp thiêu cháy, lại không thắng nổi tên lưu manh vô lại này.
Đành phải hơi ngẩng đầu, cái miệng nhỏ mổ hôn một cái lên môi mỏng nhướng cười tà của anh,
“Lần này có thể chưa, Hoàng Phủ thiếu gia?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm lắc đầu,
“Hoàng Phủ phu nhân, ông xã em bình thường chính là hôn em như vậy hả?”
“Anh nha ---” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương chợt tức giận, mới vừa mở miệng, liền bị người đàn ông phủ lên hôn phong bế tất cả âm thanh……