“Lạc thiếu.” Bên cạnh, Nhan thị ủy toà thị chính bưng ly rượu vang đỏ đi tới, cười đến vẻ mặt siểm mị.
Lạc Trạch giống như không nghe thấy, Nhan thị ủy lại gọi một tiếng, lúc này Lạc Trạch mới có phản ứng.
Bỗng dưng nhíu mày, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt nháy mắt mất đi, nhấc mắt lần nữa, lại là thiếu niên ôn nhuận tiêu sái,
“Nhan thị ủy, chào ông……”
……
Đi thẳng đến bên cạnh bàn ăn, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó còn đang như đi vào cõi thần tiên.
Thịnh Vị Ương lại nhìn người đàn ông cách đó không xa, Jay lại đưa lưng về phía cô, mắt châu tuyệt sắc nhẹ nhíu lại, sau đó thu hồi tầm mắt, lại thấy bộ dáng còn ngây ngốc của Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Xì” cười, Thịnh Vị Ương nhịn không được nở nụ cười, suy nghĩ khổ sở liền tản đi, đấm nhẹ một quyền vào thắt lưng của anh,
“Ba tuổi, nhanh hồi hồn đi nha! “
Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới phản ứng kịp.
Ánh mắt tà mị nóng bỏng thẳng tắp rơi ở trên mắt châu cười duyên xinh đẹp của cô, trong nháy mắt, mềm lòng đầy đất.
Hoàng Phủ Bạc Ái đưa lưng về phía mọi người, bảo hộ nghiêm nghiêm thật thật thân thể dụ người của cô ở trong ngực, chặn tầm mắt tò mò bát quái của mọi người,
“Con báo nhỏ, vừa rồi em gọi tôi là gì?”
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt,
“Anh không nghe thấy sao? Vừa rồi tôi gọi anh là ba tuổi đó!”
Dáng dấp lông mi xinh đẹp chớp chớp, giống như đang nói “Anh nhìn tích đôi mắt nhỏ chân thành lại thiện lương của tôi này, nếu anh không tin tôi, anh chính là người xấu”!
……
“Không phải cái đó!” Hoàng Phủ Bạc Ái hung tợn cắn răng một cái, con báo nhỏ cào người này! Lại giả vờ vô tội ngu ngốc với anh!
“Là lúc tôi muốn đánh Kiệt Hận Thiên ấy, em gọi tôi là gì?”
Thịnh Vị Ương sờ sờ mũi,
“Tôi có gọi anh là gì sao?”