Lại ở trong lòng rít gào, quả nhiên cầm thú là phái hành động mà! Cái gì lần sau? Cô sẽ có phản công đảo cơ hội ư!
Thịnh Vị Ương bị Hoàng Phủ Bạc Ái để ở trên ván cửa, sợ chính mình rơi xuống, hai chân dài trắng nõn tựa như xà gắt gao quấn quanh ở trên eo anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng cô **, giữa hai chân lại đẩy eo một cái thật mạnh.
Giống như con ngựa hoang thoát cương, rong ruổi lao nhanh ở trên chiến trường chỉ thuộc về anh, biên độ động tác cũng càng lúc càng lớn, mỗi một lần đều đến chỗ sâu nhất, hung hăng ma sát.
Thịnh Vị Ương bị đẩy đến có chút đau, cô tựa như một con tiểu yêu hoàn toàn bị rút đi gân cốt rồi, mềm vùi ở trên người anh.
……
Nhưng từng đợt khoái cảm tiếp theo lại làm cô dục sinh dục tử, cánh môi huyết hồng phát ra tiếng nũng nịu run rẩy,
“Ba tuổi, đứng lên, khó chịu……”
Nức nở mơ hồ, cũng chỉ có Hoàng Phủ Bạc Ái nghe hiểu được, cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái dùng sức, nâng thân thể mềm mại của cô lên, xoay người vòng qua cửa trước, đi vào bên trong phòng ngủ.
Lúc đi lại hỏa nhiệt nóng bỏng của anh đều không có rời khỏi thân thể của cô, thậm chí, đi mỗi một bước, đều đâm vào càng sâu.
Thịnh Vị Ương gần như không thắng nổi, hai cái chân đều run lên, mắt đào hoa mê mang treo lên một tầng gợn sóng ướt át, mắt đen lại biến đỏ,
“**……”
Tóc dài lắc lư lung tung, rơi rụng ở đầu vai tuyết trắng, một nhánh dính trên má cô, nổi một tầng mồ hôi tinh mịn, dừng ở bên môi, thấp thoáng đỏ hồng và đen nhánh.
Bộ dáng kia, thoạt nhìn toàn là phong tình.