Một trận gió biển vén sóng mà đến, gió thổi qua hai bên lan can vang lên tiếng vang nhỏ.
Thịnh Vị Ương đang vung tay lung tung, bỗng nhiên, một mảnh lá đỏ nghênh đón xoay tròn trên không trung, nhẹ nhàng, vừa vặn, lọt vào trong lòng bàn tay cô.
Mắt châu của Thịnh Vị Ương sáng ngời, lập tức vang lên âm sắc kinh hô,
“Ba tuổi, anh mau nhìn mau nhìn!”
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không biểu tình cúi đầu liếc mắt nhìn một cái.
Anh thực không hiểu vì sao Thịnh Vị Ương lại kích động như vậy, còn không phải là một chiếc lá cây rơi vào trong tay sao? Lại không phải bầu trời rớt xuống một quả trứng bồ câu!
Thịnh Vị Ương đã mừng rỡ duỗi chân nhảy nhót ở sau lưng Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Đợi lát nữa đi trở về em muốn làm nó thành thẻ kẹp sách coi như kỷ niệm.”
“Kỷ niệm cái gì?” Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy một chút.
“Giờ khắc này nha!” Thịnh Vị Ương nhìn anh, khóe môi nhếch lên, vui vẻ không thôi, “Em và anh chỗ này.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu.
……
Thịnh Vị Ương lại nhìn lá phong đỏ ở trong lòng bàn tay,
“Cẩn thận dùng bạc đầu ước hẹn, sổ đỏ hồng tiên; sổ đỏ thề hẹn, uyên phổ công khai.” (sổ đỏ ở đây là quyển sổ chứng nhận kết hôn)
Dưới ánh trăng trắng nhu hòa, đôi mắt trầm tĩnh giống như chảy ra một dòng sông nhỏ ôn nhu nhất, nhiễm lên ánh sáng động lòng người nhất.
Những lời này là cô nhìn thấy ở trên Weibo vào mấy ngày hôm trước, là một đoạn lời nói trên giấy hôn thú thời kỳ dân quốc, vừa vặn dùng vào nơi này.
Thịnh Vị Ương cảm thấy, nếu lúc này lại đến chút âm nhạc êm ái xinh đẹp liền càng hoàn mỹ, nhất định đến chính cô cũng phải bị chính mình mê đảo.
Nhưng mà, ý cảnh tốt đẹp luôn sẽ có thứ gì đó không hài hòa loạn nhập vào, thí dụ như →_→……
Thịnh Vị Ương đang chính mình say mê đến không được, đột nhiên, bên tai vang lên một đạo giọng nói lạnh như băng sương, vẻ mặt anh nghe không hiểu của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Nói tiếng người.”
Thịnh Vị Ương, “……”