Một đường xuống dốc thật dài, đón gió lạnh thổi tới, cành liễu bên hồ nhân tạo nhộn nhạo theo gió.
Thịnh Vị Ương ôm chặt eo của Hoàng Phủ Bạc Ái, tóc dài tung bay, tiếng cười càn rỡ như chuông bạc,
“A ha ha……”
Lái đến trên đường bằng phẳng, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương nhiễm hồng,
“Ba tuổi, anh biết sườn núi chúng ta vừa lái qua tên là gì không?”
“Tên là gì?”
“Sườn núi tình nhân!”
Thịnh Vị Ương ngồi ở ghế sau, hai chân nhỏ buông lơ lưng nhẹ nhàng tới lui,
“Mỗi một đại học đều có một sườn núi tình nhân, chỗ đó chính là sườn núi tình nhân của trường học tụi em, tình nhân hẹn hò nhất định phải đi qua nơi đó.”
“Cho nên bà xã em nói anh lái con đường này trước?”
“Ừ hừ ~” Thịnh Vị Ương thực bảnh bao vung đầu, “Anh có ý kiến?”
“Tuyệt đối không ý kiến.”
Thịnh Vị Ương nhướng mày,
“Ba tuổi, chúng ta ở chỗ đình này nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái dừng xe đạp ở ven đường, sau đó dắt Thịnh Vị Ương cùng nhau ngồi xuống ở trên ghế đá bên bờ đê.
“Ba tuổi, em muốn ăn kem.”